Thứ Năm, 16 tháng 8, 2007

TẾT part 1

Tết ở công ty không rậm rịch từ ngày ông Công ông Táo lên chầu giời như đám thị dân ngoài xã hội. Toàn dân nín thở chờ xem năm nay sếp tổng cho cả nhà đi chơi đâu, tour mấy ngày. Năm nay, nhờ giời, ngài dẫn cả bầu đoàn thê tử sang ăn Tết với cậu thứ đang học đại học tư thục bên Sing. Nghe đâu cậu ấm chê Tết Việt nhạt. Tin cơ mật cho biết lý do chính không phải là nhạt với mặn mà là: “Con bồ con nó ứ về. Con cũng ứ!”. Chậc chậc, và thế là dân ta được nhờ, kỳ nghỉ dài hơn hẳn mọi khi. Đâu như dững hơn mươi ngày.

Nghỉ sớm, nghỉ dài. Công nhân sung sướng vỗ tay, tung hô vạn tuế. Đám khách hàng cau mày. Trong bụng chửi rủa, ngoài miệng a lố ngọt nhạt, ỉ ôi: “Chúng mày ôi! Của tao xuất trước Tết nhá! Không là...blah blah... Sao, không kịp á? Không kịp cũng phải kịp. Tao éo về quê đâu, tao cứ ở đây chờ bao giờ chúng mày xuất mới thôi!”. Khổ thân sếp trưởng, cận Tết, cứ mười phút lại phải nghe một cuộc dây thép kiểu đấy. Đầu bù như tổ quạ. Mấy đàn em Hoà Thân ra chiều thương sếp lắm. Nào là rót nước, nào là cười ngọt hơn nước tinh khiết. Họ chửi bọn khách mất nết, lừa lọc. Bảo: “Sếp kệ mợ chúng nó đê. Như năm ngoái ấy, chúng nó ép mình phải xuất cho kỳ được. Đến lúc (hàng) chuẩn bị ra (khỏi kho) thì lại báo hoãn. Giận thiệt nha!”.

“Vào những ngày này biết điều thì nên tắt bớt skype, năng để quên điện thoại vào! Không thì giò thủ chưa kịp gói, bản thủ đã ung!”, mấy kẻ ranh ma dặn đám người thật thà còn lại như vậy. Chả thèm đọc email, bọn chúng còn đặt chế độ giả nhời tự động rồi hoan hỉ đi nhởn. Thế nhưng khôn ngoan chả lại với giời. Ông kễnh vừa nhởn đi chiều hôm trước, sáng hôm sau đã đến khóc với anh em. “Anh ơi, con vợ em nó lên cơn rồi. Tắt máy ôm con về ngoại rồi. Quả này nặng đây. Không khéo em mất Tết!”.

Thế rồi cu cậu kể lể. Chuyện email. Khách thì ngon, khỏi phải ngôn, bởi từ thư thứ 01 đến thư thứ 09 chỉ để giục tiến độ. Nhưng đời ai biết được chữ ngờ, thư thứ 10 là của vợ. Nàng viết cho kẻ khốn nạn kia những lời tha thiết:

“Anh yêu!
Tết này anh đưa em đi Sapa nghỉ dài dài anh nhé! Ở HN mãi chán lắm rồi!
Nhé! Ngoan, tối về em thưởng!

Em của anh!”.


Thư có đính kèm khoảng vài chục dấu XXXXXXX nồng cháy. Và chế độ trả lời tự động của hắn phúc đáp nàng như sau:

“Dear Madam,

I’m so sorry to inform you that it’s not under my control.
So, contact Mr.XXX to discuss that matter please.

Regards,

(Tên của thằng chồng khốn nạn)”


Cơ khổ, trăm sự tại cái chế độ giả nhời tự động. Thôi, có gì gặp chị tổ trưởng Công đoàn, nhời chị ấy qua giải thích, hoà giải giúp vậy.

Nhưng Tết, gặp được chị tổ trưởng CĐ là hơi bị khó, tại chị đương xù đầu cùng sếp trưởng giải quyết một công việc quan trọng. Cực kỳ quan trọng vì nó liên quan đến khúc ruột của tất thảy hơn chục nhân mạng trong Phòng.

Không có nhận xét nào: