Thứ Năm, 16 tháng 8, 2007

BÃO

Những ngày bão, cơ quan náo nhiệt hẳn. Lạ thật. Hàng ngày người ta đùn đẩy nhau công việc, thế mà hôm nay, ai cũng xăng xái xin ở lại trực phòng chống bão lụt. Cả toà nhà năm tầng sáng như chưa bao giờ được sáng. Túm năm tụm ba, người ta hồ hởi ngồi chờ bão về.


Chỗ này thơm mùi mực nướng, chỗ kia sóng sánh bia chai. Chưa bao giờ sếp và nhân viên lại gần nhau đến thế. Kề cà lai rai kể lại cho nhau nghe thời kham khổ, thời hoàng kim. Mọi ngày thì cứ thử sờ đến cỗ bài xem, không lên giá treo lương thì mới lạ. Còn giờ, làm gì cho đến bão về, ngồi ngắm nhau chắc. Giời ạ, những gương mặt cũ rích. Cũ đến mức mà người ta có thể đoán định được mai anh sẽ có mấy cái trứng cá. Ai thèm ngó đây.


Và thế là xào xáo xao. Lách tách, bon chen. Người trẻ hiếu thắng, người già ngâm tôm. Tiếng động thu hút nhất không phải là tiếng pô-li-me lạch xạch, mà là tiếng “Ù”. Thỉnh thoảng lại có tiếng chuông di động ò í e. “À lố, anh ơi. Ngập chưa anh, chỗ nhà mình mưa xối đất rồi!”... “Lần sau nhớ mang thêm đôi quần anh nhé. Chỗ đấy nước nhiễm hoá chất. Về ghẻ lại khổ vợ khổ con.”... Kết thúc bao giờ cũng là câu: “Yên tâm, mai anh về!”


Mạng Lan hoạt động hết công suất. Tầng 3 gọi tầng 2: “Chết bố mày chưa? Dính đạn nhé! Hé hé! Mang tiền lên nộp đi không anh giết!”. Tầng 1 ới tầng 4: “Sư bố thằng nào chơi bẩn rút đầu mạng của bố!” Tầng 5, nơi kín đáo nhất thì tập trung toàn trống choai mặt mụn, quần đùi gợi cảm, WC để gậm bàn. Hì hụi rình mò chực xơi gái mạng chơi cyber.

....


Các sếp nhớn thì điềm đạm hơn, ngồi phòng kín, điều hoà 18 độ, tính phương án chặt bớt hàng phi lao, trồng thêm cây lộc vừng cho có lộc. Thư ký giám đốc ngồi thu lu một góc văn phòng, gác chân lên bàn nấu cháo điện thoại. Dáng yêu chết người.

Quá giờ Tí là lúc cái dạ dày sôi réo. Bánh mì trứng cấp tập, pizza, mì xào, chân gà, xôi trứng... mỗi phòng một thức. Đến đoạn này mới biết cơm nắm muối vừng đắt hàng nhất. Toàn dân lười thể thao ưa xoa bóp, mỡ máu thế không thanh cảnh thì chết. Béo mỗi bọn thanh niên bụng phệ tí sệ. Hôm nay các sếp thoáng, nhờ thế mà biết là sếp còn ối rượu ngoại trữ trong ngăn tủ, chửa mang về nộp cho sếp bà.

...

Thế rồi chờ mãi mà chã thấy bão về. Sếp trưởng cẩn thận gọi xuống Hải Phòng “checking”. Tan bố nó tự bao giờ rồi. Hoài của. Sớm mai về vợ nó thấy giày tây vẫn bóng lộn thế này thì nó có tin là ta đi chống bão?

Không có nhận xét nào: