“À lô! Em à? Hôm nay khoẻ không?”
“Vầng, em khoẻ và... cô đơn!” (!?)
“Free?”
“Ít việc anh ạ!”
“Thế gọi chúng nó đi đám ma cùng anh. Đi đông, cho nó... vui!” (!?)
************************************************** ***********
Vầng, “vấn nhân” là nam sếp nhớn, “đáp nhân” là nữ sếp bé. Còn “chúng nó”, dĩ nhiên, là đám lau nhau bọn tôi. Thồi thì chiều sếp vậy, ừ nhé, ta đi. Xuống sân thì mới thấy mình lạc hậu, chả chịu cập nhật thông tin chi hết. Nửa công ty vắng ngăn ngắt, ngoài cổng là ba bốn cái vòng hoa. Những vòng tròn luân hồi, lem nhem dải băng “Kính viếng...” được bôi trát bằng vôi...
Nhà đám ở mãi tận Việt Trì. Xe 14 chỗ, 11 “đứa”, tính cả 01 mạng đi ké, đâm ra lại rộng rãi. Nằm ườn nơi băng ghế cuối nghe sếp nói chuyện. Sếp kể sếp có thâm niên hơn chục năm đi đám ma cơ quan. Thế nên giờ chẳng cần hỏi cũng biết là tang gia nằm ở “giai tầng” nào. Thì rõ, chỉ cần ngó giấy đề nghị của phòng tài vụ đưa lên là biết ngay ấy mà. Thế này nhé! Vòng bé năm xịch: công nhân; vòng nhỡ bảy xịch: các thể loại “phá”; vòng to một chiêm: các thể loại trưởng. Đến vòng to hàng kỹ, hoa ngon chiêm rưỡi là “của” các “tổng” rồi. Còn loại hàng tuyển sắt uốn vòng vèo hai chiêm “tu ắp” thì đích thị tang gia hôm đấy không ở trên Thành thì cũng ở trên Bộ.
...
Xe đi qua cầu, đội trưởng đội bô lão gái của phòng bảo: “Hôm trước có con điên tình ra đây nhảy cầu tự tử. Trước khi nhảy còn cởi hết tư trang vắt lại thành cầu!”. Mấy mướp già còn lại nháo nhào hỏi nó vắt quần gì, áo gì, có vàng bạc gì không. Mướp ương chép miệng bảo đời thế mà nhảy cầu cho phí, chán đời thì tự bán mình sang Khựa cho nó nhanh. Sang đấy rồi tự tử viết giấy đổ tội cho cả nhà thằng chồng bức tử, thế có phải là một mình giết được mấy tên bành trướng rồi không? Mướp trẻ thẽ thọt hỏi: “Thế con kia nó mặc quần con màu gì mác gì hả chị? Em có con bạn chuyên mặc đồ hồng mác Bé Bé. Nó doạ tự tử từ tháng trước mà em bận việc chửa hỏi thăm”.
Xong, nàng rơm rớm nước mắt rồi nức lên đòi xuống xe về thăm hỏi đứa bạn hồng nhan. Cả xe ồn lên chửi: “Con điên”. Sếp quay xuống, không chửi, chỉ thấp giọng: “Tao quen bên hình sự. Người ta bảo là đồ len!”. Ối, thế thì không phải rồi, Giê-su-ma lạy chúa lòng lành. Mướp trẻ lại ráo hoảnh luôn, bảo con đấy nó chơi hơn con bạn em, đồ len thì chắc phải là dân chơi có mấu ở...
Sếp tài thật, chỉ cần câu đồ len thôi mà cứu cả một cơn tâm thần bất chợt!
....
Ậm ạch, xe lướt qua đoạn đường đang làm dở. Xóc như vo gạo mất hơn phút. Qua đoạn đường xấu, lại vỉa băng băng. Cả đoàn đút lại ví tiền với điện thoại, kêu trời vì tức bụng. Phá phòng thấy vậy liền bảo: “Xóc thế này ăn thua gì. Hôm trước tôi đi Y.Y., gặp đúng lúc chúng nó đang rắc lạc đổ mật. Cố vượt nên bị bọn công nhân cầu đường nó chửi. Thằng bạn tôi thò đầu ra chửi lại. Thò đúng chỗ xóc nhất nên vập mịa đầu vào cửa, bay mất hai cái răng sứ!”. Thế là mấy mướp lại nhao nhao hỏi có dừng lại nhặt không. Ơ dở hơi, dừng lại nhặt bọn kia nó không táng thì cũng cười cho thối mũi. Thôi, thế là mất toi vài quả. Phá phòng cười khẩy: “Mất tiền đã là cái gì, lên kia người ta chiêu đãi tay gấu. Bố cu mất răng ngồi cười mủm mỉm mút sữa Cô gái Hà Lan. Thật là nhục!”.
...
Buôn nhiều nên chóng đói. Cả lũ kêu rầm trời đòi xuống đổ nước mui với ăn lót dạ. Ăn lót dạ thôi sếp ơi, lên kia nhà đám thể nào chả có cỗ thịt chó. Lôi thôi lại chả có cả gà chọi nữa ấy chứ. Viễn cảnh oánh chén cứ rực lên trong 20 con mắt. Trống choai của phòng ra vẻ thuộc đường bảo: “Gắng lên, qua chỗ Ngã ba sung sướng phía trước là tới rồi. Lần trước á, em với sếp cũng ghé chỗ ngã ba ấy. Hay ra phết. Có cái quán...”. Chưa kịp nghe thấy có gì thì sếp e hèm. “À vâng, bia Hà Nội chỗ đấy uống cũng được”. Chống khéo thật, thằng cu.
...
Nhà đám đây rồi. Nhanh nào. Trong sân đã là cả một đám các xe với người của các phòng khác trong cơ quan. Đến nhanh thật. Một huyện người đứng chờ tới lượt, vẻ mặt hồ hởi bắt tay nhau hỏi han nhau tơi tới. May mà có kèn trống với cả sê-ri quần áo đen. Chứ không, hẳn người ta sẽ tưởng đây là hội nghị khuyến nông, khuyến lâm ở đâu đó. Sếp bảo một đứa vào đăng ký. “Nhớ nháy MC đám ma cho mình lượt ưu tiên nhé. Nhanh nhanh phắn, về sớm tao chiêu đãi cá lăng với cá anh vũ”. Được lời như cởi tấm lòng, cả đoàn hùng hổ vác vòng hoa, xách hương, kẹp phong bì... chen thẳng vào trong. Sau đó là công thức: đặt lễ + cắm hương + xị mặt + bổ củi + lượn hồ = phắn.
Lũ chúng tôi thoát ra bàn ngoài với nước chè bồm nhanh còn hơn lúc bắt đầu. Gia chủ có người lui cui chạy ra bắt tay sếp, cười rõ tươi. Bảo là: “Cụ nhà em đến lúc đi vẫn còn minh mẫn lắm. Chả bệnh tật đau đớn gì sất nên con cháu không phải hầu. May quá! (!?) À mà em được cụ chia cho quả đồi. Rộng lắm. Qua trăm ngày cụ là em cho quây lại làm cái trang trại. Sau, thi thoảng mời bác xuống chơi!”. Thồi, trống kèn lại nổi rồi, chú cứ vào đi, sếp nháy chúng tôi và đánh mắt ra chỗ đậu xe. Nơi ấy, tài xế đã sẵn sàng trực chỉ quán cá lăng.
...
Cá kiếc phủ phê. Đường về chuyện vẫn ngừng nổ như pháo. Mọi người khen sếp sành, biết những chỗ nhã, quán cá vừa đỉnh vừa ngon. Sếp cười, vỗ đùi ha hả bảo tao chưa đi đám ma nào vui như cái đám ma này. (!?) Mạng đi ké bấy giờ mới thẽ thọt: “Kể mà đi thịt rừng cũng thú. Lần sau có đám nào ở gần mạn Lương Sơn thì nhớ ới em đi nhé!”....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét