Thứ Năm, 30 tháng 8, 2007

Một tuần ở Malaysia

Không có những ưu thế về tài nguyên, đất nước lại đa sắc tộc, nhưng những giá trị kiến trúc, văn hóa và lịch sử của Malaysia được kết tinh nên bởi trí tuệ, nghị lực và bản lĩnh của cả một dân tộc, cùng với chính sách phát triển hợp quy luật và thực tiễn. Một khách du lịch đến thăm Malaysia, chỉ với cái nhìn còn sơ lược, lướt qua, có thể đem đến cho bạn đọc Thư Hà Nội chút cảm xúc cùng suy ngẫm thú vị khi nghĩ về ngành du lịch ở ta thời hội nhập.

Tục ngữ Việt Nam có câu: “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”. Một tuần thăm đất nước Malaysia đã cho tôi nhiều “sàng khôn” bổ ích và lý thú.

Từ thành phố Hồ Chí Minh, sau hơn một giờ bay, chúng tôi đặt chân lên sân bay quốc tế Kuala Lumpur. Ngay tại sân bay, và sau này ở khắp nơi, khách sạn, các địa điểm du lịch, nhà hàng… khách tha hồ lựa chọn và đút túi cả lô những tờ rơi, bưu ảnh, bản đồ… giới thiệu đầy đủ, chi tiết và sinh động về đất nước Malaysia. Nhìn cách tiếp thị đơn giản nhưng hiệu quả đó, tôi chợt nhớ đến những sân bay còn "nghèo" thông tin du lịch và văn hóa ở nước ta. Ngoài một vài quầy hàng hóa, sơn mài, mỹ nghệ giá cao, ít có sự quảng bá cho hình ảnh đất nước.

Với Malaysia, cảm nhận đầu tiên của tôi là màu xanh ngút mắt trải dài đến vô tận. Như khắp đất nước này chỉ là những rừng cây, thảm cỏ và những công viên rực rỡ các loài hoa. Nhiều nhất là hoa dâm bụt, biểu tượng của Malaysia và hoa giấy. Ở Việt Nam chúng ta cũng có rất nhiều loài hoa, rất nhiều rừng. Nhưng đến tận bây giờ, chúng ta vẫn chưa có biểu tượng "Quốc hoa", còn những khu rừng cứ biến mất nhanh chóng. "Ở Malaysia không được phép làm vậy" - Linh, cô hướng dẫn viên dễ thương người Hoa cho biết. Mọi hành vi chặt cây, hái hoa… đều bị coi là phạm luật và bị xử phạt rất nặng (đến 50 USD).

Dù là cây trong vườn nhà, người dân muốn chặt cũng phải xin phép. Nhờ cách quản lý chặt chẽ và công bằng của pháp luật, ngay trên các tuyến phố hiện đại trong lòng thủ đô Kuala Lumpur, vẫn nguyên vẹn những cánh rừng nhỏ xinh, với nhiều loài cây cổ thụ và hoa dại… tạo nên một không gian trong lành. Những cánh rừng nhỏ ấy làm giảm hẳn sự ồn ào và ô nhiễm tất yếu của khói bụi đô thị.

Malaysia còn là đất nước của cọ dầu. Với hơn bốn triệu hecta, chiếm gần 15% diện tích, Malaysia là nước xuất khẩu cọ dầu lớn nhất thế giới. Dọc theo các con đường cao tốc, những rừng cọ dầu bạt ngàn, xanh thẳm.

Linh cho biết, loài cây này hết sức kinh tế: Trồng một lần, sau ba năm có trái và có thể khai thác trong 125 năm. Tôi chợt nhớ và tiếc hùi hụi ba hecta cọ dầu trồng thực nghiệm xanh tốt đang cho quả ở vùng Sông Lô dạo ấy. Giờ đây, chúng chỉ còn là kỷ niệm và một kết luận là vùng đất Khánh Hòa hoàn toàn thích hợp trồng cây cọ dầu.

Là thủ đô của một quốc gia đa dân tộc, Kuala Lumpur như một sự kết hợp các hình thái kiến trúc đa dạng, đa sắc màu, đa phong cách nhưng vẫn là một khối liên kết hài hòa đến kinh ngạc. Không có sự lạc lõng hay độ chênh nào khi những tòa nhà cao ngất đứng cạnh Cung điện của Đức vua Abdul Samabde được xây dựng từ năm 1897 (nay là Tòa án tối cao).

Thật kỳ lạ, dù trải bao mưa nắng và thời gian, những viên gạch thô trên tường của tòa lâu đài vẫn không hề có vết tích rêu phong hay xuống cấp, vẫn đẹp đài các và kiêu sa, tựa hồ như mới vừa được xây dựng. Thế mới hiểu, người Malaysia rất biết gìn giữ và bảo quản các giá trị kiến trúc, văn hóa và lịch sử. Tôi chợt nhớ lại những đám rong rêu bám đầy trên những viên gạch và những bức tường thành lở lói trong Đại nội của cố đô Huế. Liệu mai này, con cháu chúng ta có còn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp bí ẩn của lăng tẩm các vị vua Việt Nam?

Đài tưởng niệm Quốc gia cũng là một công viên râm mát những hàng cây xanh mướt và khu vườn đủ loài hoa đang đua nhau khoe sắc. Tượng đài chiến sĩ bằng đồng, được xây dựng năm 1966, biểu tượng cho tinh thần chiến đấu hy sinh vì Tổ quốc của những người con ưu tú đất nước Malaysia.

Trải qua bao mưa nắng, chất liệu đồng vẫn ánh lên, bóng loáng dưới nắng. Tôi lại lần nữa chợt chạnh lòng khi liên tưởng đến bức tượng đài Chiến thắng Điện Biên Phủ mà báo chí nói mới đây. Nhà nước đã bỏ ra 40 tỉ đồng (tiền dân đóng góp), vậy mà mới hơn ba năm, tượng đài đã bị nứt, lún, rỉ. Hóa ra, hơn 30% đồng bị rút ruột và một phần không nhỏ kinh phí đã vào túi những kẻ bất lương.

Động Batu cách Thủ đô Kuala Lumpur 13km, được coi là điểm đến không thể thiếu của khách du lịch. Phát hiện cách đây hơn 100 năm, những người Ấn Độ đã xây dựng Batu thành trung tâm tôn giáo của đạo Hindu, nơi tổ chức lễ hội và các cuộc hành hương của người Ấn Độ. Nếu so sánh về qui mô và vẻ đẹp thì Batu kém xa động Phong Nha, hang Đầu Gỗ hay động Tam Cốc của chúng ta. Động nhỏ, tối và ẩm ướt. Không được thiên nhiên ưu đãi, người Ấn Độ dùng bàn tay và khối óc của mình xây dựng, để Batu trở thành một địa chỉ du lịch hấp dẫn.

Bàn tay tài hoa của những nhà điêu khắc Ấn đã tạo nên một bảo tàng điêu khắc với hàng trăm bức tượng tuyệt đẹp, mô tả các huyền thoại, sự tích trong đạo giáo. Với sự tưởng tượng phong phú, các nữ thần Hindu xuất hiện trong các gương mặt và tư thế khác nhau, cực kỳ đa dạng, cực kỳ sinh động.

Tôi bỗng nhớ đến những hang động tuyệt vời của chúng ta ở Phong Nha, Tam Cốc… Có cách nào không để những danh thắng nổi tiếng ấy không chỉ đẹp vì vẻ đẹp Thượng Đế, thiên nhiên ban tặng, mà còn đẹp hơn nữa, kỳ thú hơn nữa bởi bàn tay tài hoa của con người, trở thành những điểm du lịch quyến rũ không chỉ khách trong nước mà còn cả nước ngoài. Các hang động tuyệt đẹp ấy, qua bao năm tháng vẫn chỉ có những khối thạch nhũ, những khối đá nhiều hình thù…

Một điểm đến của cuộc hành trình là cao nguyên Genting. Con đường cao tốc hai chiều, mỗi bên có từ ba đến bốn làn xe chạy, phẳng lỳ, uốn lượn như một dải lụa mịn màng, len lỏi giữa đồi núi trập trùng và những cánh rừng nguyên sinh xanh thẳm. 30 năm trước, Genting là một vùng núi đá địa hình khắc nghiệt, heo hút và khô cằn. Tháng 8/1965, Tan Sri Lim, một người Malaysia gốc Trung Quốc đã dành thời gian, tiền bạc và công sức để xây dựng một “Khu nghỉ mát trong mơ”.

Giờ đây, Genting đã trở thành một “thành phố giải trí”, một khu nghỉ mát nổi tiếng thế giới và một sòng bạc hiện đại. Với 450 bàn và khoảng 5.000 máy đánh bạc, Genting Highlands được xem là casino lớn thứ ba thế giới sau Foxwoods và Mohegan Sun của Mỹ. Hàng năm, có khoảng 17 triệu người, đa số là từ các nước láng giềng như Singapore, Thái Lan, Indonesia, Trung Quốc… đến thử vận may, số tiền thu được tại nơi này lên đến nhiều tỉ USD.

Ngược lại với Kuala Lumpur hiện đại và sầm uất, thành phố Malacca, cái nôi văn hóa cổ của Malaysia nhỏ bé và yên tĩnh. Chúng tôi đứng bên những bức tường loang lổ của pháo đài A’ Famosa được xây dựng từ thế kỷ XVII, ngắm đọan thành còn sót lại của người Tây Ban Nha, trống rỗng và hoang phế, hỏi nhau: Thật kỳ lạ là chỉ có vậy mà vì sao hàng năm, Malacca vẫn lôi kéo hàng triệu khách du lịch? Càng day dứt hơn, vì sao Việt Nam có cả di sản văn hóa thế giới và vô số cảnh đẹp, vẫn không thu hút được nhiều khách du lịch như Malaysia? Vì sao lượng khách quốc tế quay lại Malaysia là hơn 40% trong khi 90% khách đến Việt Nam không có ý định quay trở lại?

Một điều đáng suy ngẫm nữa trong những ngày ở Malaysia, dù trên những con phố dày đặc xe cộ hay trên nhiều con đường cao tốc, rừng cọ bạt ngàn và những thảm cỏ xanh mướt, dù không hề có bóng bất cứ một cảnh sát giao thông nào, nhưng các đường phố của Malaysia không hề có cảnh giành đường hay chen lấn. Người lái xe của chúng tôi tên là Ali cho biết, tất cả các lái xe đều tuân thủ tuyệt đối luật lệ giao thông. Đó không chỉ là ý thức mà còn là lòng tự trọng của người lái xe nói riêng, của mỗi người dân đất nước này nói chung.

Bỗng hiểu vì sao Malaysia lại hấp dẫn khách du lịch đến thế. Và chỉ một niềm day dứt, đến bao giờ du lịch đất nước ta trở thành một nền công nghiệp giải trí. Đến bao giờ?

Thứ Tư, 29 tháng 8, 2007

NGŨ GIỚI

A. MỞ ĐỀ

Sau khi quy y Tam Bảo rồi, người Phật tử tại gia phải sống đúng theo quy luật mà đức Phật đã chế ra, để tiến bước trên đường Đạo. Quy luật ấy là Ngũ Giới. Người theo đạo Nho không thể theo Tam Cương mà bỏ Ngũ Thường, thì người đạo Phật cũng không thể chỉ thọ Tam Quy mà không trì Ngũ Giới.

Người phát tâm quy y Tam Bảo là đã bước chân lên nấc thang giải thoát, nhưng nếu không giữ năm giới là chỉ mới bước một nấc đầu rồi dừng lại, không thể tiến đến giải thoát thật sự được.

Năm giới này không những đưa người mạnh tiến trên đường giải thoát, mà còn đem lại trật tự, an vui, hòa bình cho gia đình, quốc gia, xã hội nữa, Ngũ Giới chính là giềng mối chắc thật tạo hạnh phúc cho cá nhân và đoàn thể, chính là ông thầy ngăn ngừa chúng ta làm điều xằng bậy trong thời mạt pháp. Vì thế, đức Phật Thích Ca đã có lời di chúc khẩn thiết sau đây trước khi Ngài nhập Niết Bàn:

"Sau khi ta diệt độ, các người tu hành phải tôn kính giới luật làm thầy; dầu cho ta còn tại thế để dạy dỗ các người mấy ngàn đời đi nữa, ta cũng không thêm điều nào ngoài giới luật".

Giới luật Phật chế ra thì rất nhiều, vì cần phải áp dụng cho nhiều hạng người tu hành: Tỳ Kheo, Tỳ Kheo Ni, Sa Di, Sa Di Ni. Riêng đối với hàng Phật tử tại gia, thì chỉ có năm giới mà thôi. Nhưng nếu giữ được năm giới ấy thì lợi ích cho mình, cho người không xiết kể.

B. CHÁNH ĐỀ

I. ĐỊNH NGHĨA

Ngũ Giới là năm điều ngăn cấm mà Phật đã chế ra, để ngăn những tưởng niệm ác, nói năng chẳng lành, hành động bất chính. Năm điều răn ấy là: Không được giết hại, không được trộm cướp, không được tà dâm, không được nói dối, không được uống rượu. Năm điều *y cứ trên tâm từ bi, bình đẳng trên phương diện dứt trừ tội lỗi cá nhân và đem lại trật tự, an vui cho xã hội mà thành lập. Đức Phật không bắt buộc chúng ta phải triệt để tuân theo và cũng không hăm dọa nếu chúng ta không tuân theo thì phải bị Ngài trừng phạt. Sự giữ hay không giữ giới là hoàn toàn do chúng ta tự liệu lấy. Đạo Phật khác với các tôn giáo khác chính là ở điểm đức Phật không phải là một quan toà tối cao giữ quyền thưởng phạt. Một ý nghĩ, một lời nói, một hành động tốt hay xấu chính đã mang theo nó một cái mầm thưởng phạt rồi. Đức Phật chỉ là một vị dẫn đường rất từ bi và rất sáng suốt. Ngài chỉ cho chúng ta con đường nào là con đường sáng và con đường nào là con đường nguy hiểm không nên đi.

Nhưng nếu chúng ta không theo con đường sáng mà lại muốn đi vào con đường nguy hiểm, thì tất nhiên chúng ta sẽ gặp tai họa tự nhiên, chứ Phật không tạo ra tai họa để trừng phạt chúng ta. Tòa án chính là luật Nhân Quả. Ta làm ác thì ta bị quả xấu; ta làm thiện thì ta được quả tốt. Năm giới chính là năm thành trì ngăn chặn cho ta đừng đi lạc vào đường ác, là năm hàng rào ngăn chặn cho ta khỏi rơi xuống vực sâu, trong khi ta đi con đường giải thoát.

II. NĂM GIỚI

1. Không được giết hại

Điều răn cấm thứ nhất mà Phật khuyên chúng ta là không được giết sanh mạng, từ loài người cho đến các loài vật. Sanh mạng có một giá trị quý báu, nhất là sanh mạng người; giết hại sanh mạng kia để tô bồi sanh mạng này là một điều ác, không hợp lý đạo.

Phật Giáo cấm sát sanh bởi nhiều lý do

a) Tôn trọng sự công bằng. Chúng ta coi sanh mạng mình là quý, là của báu tuyệt đối. Nếu ai mưu hại, là mình chống trả triệt để bảo vệ sanh mạng. Mình đã biết quý trọng thân mạng mình, tại sao lại muốn chà đạp sanh mạng người? Suy rộng ra, các loài vật cũng biết quý trọng mạng chúng. Như khi một con bò hay con heo sắp bị đập đầu, thọc huyết, ta thấy sự phản kháng mãnh liệt, sự đau thương cùng cực của chúng, bằng những tiếng kêu gào, những cái giẫy giụa thoát chết ! Theo lẽ công bình, điều ta không muốn ai làm cho ta, thì cũng đừng làm cho người khác hay loài khác. Phật dạy: "Ai ai cũng sợ gươm đao, ai ai cũng sợ sự chết. Vậy nên lấy lòng mình suy lòng người, chớ giết, chớ bảo giết !".

b) Tôn trọng Phật tánh bình đẳng. Chúng sanh mỗi loài tùy thân hình khác nhau, mà vẫn đồng một Phật tánh. Phật tánh đã bình đẳng thì không thể viện một lý do gì để nói rằng Phật tánh ở người có giá trị hơn ở vật, ở giai cấp này, màu da này có giá trị hơn ở giai cấp kia, màu da kia. Sát hại một sanh vật là sát hại Phật tánh.

c) Nuôi dưỡng lòng từ bi. Lòng từ bi của đức Phật xem mọi loài như con, nên Ngài không đồng ý cho Đệ tử Ngài sát hại sanh vật, bất cứ trong trường hợp nào. Bởi vì đem tâm giết hại sanh mạng là lòng độc ác đã cực thịnh, tâm từ bi bị bóp chết. Nhẫn tâm vô cớ giết một con vật, tính bạo ác không kém giết một con người. Nhẫn tâm làm cho kẻ khác hay vật khác phải giẫy giụa, rên siết, quằn quại trong máu đào, trong lệ nóng trước khi trút hơi thở cuối cùng, là tự giết lòng từ bi của mình, là bóp chết cái mầm thương yêu rất quý báu trong tâm hồn chúng ta. Như thế, khó mà tu hành để thành chánh quả được. Đức Khổng tử có dạy: "Văn kỳ thanh bất nhẫn kiến kỳ thực, kiến kỳ sanh bất nhẫn kiến kỳ tử". (Nghe tiếng kêu la của con vật, không nỡ ăn thịt nó; thấy nó sống, không đành thấy nó chết). Như vậy, người có tâm từ bi hay lòng nhân đều không nỡ sát hại người hay vật.

d) Tránh nhân quả báo ứng oán thù. Khi ta giết một người hay một con vật thì sự oán hận của họ tràn trề khó dập tắt được. Họ vì cô thế, vì yếu sức nên bị ta giết hại. Trong khi ấy, họ ôm lòng căm hận, chờ gặp dịp báo thù lại. Cứ thế, mỗi ngày ta đều gieo căm hờn cho người và vật, tích lũy lâu ngày, khối oan gia ấy to hơn sức ta, chừng ta sẽ bị nó sát hại lại. Càng tạo nghiệp sát, càng lao mình vào vòng đau khổ. Phật dạy: "Người thường sanh tâm sát hại, càng tăng trưởng nghiệp khổ, mãi xoay vần trong sanh tử, không có ngày ra khỏi" (Kinh Lăng Già).

Lợi ích của sự không giết hại

Vì những lý do trên, đức Phật cấm Phật tử giết hại. Không giết hại, sẽ có những điều lợi sau đây:

a) Về phương diện cá nhân. Một người không tàn nhẫn sát nhân, hại vật, không độc ác làm đổ máu, không lóc da, xẻ thịt, chặt đầu, thắt cổ, thì trong lòng không bức rứt, hối hận, thân tâm được nhẹ nhàng, thư thới, giấc ngủ được an lành, nét mặt được hiền hòa, trong sáng.

b) Về phương diện xã hội. Nếu tất cả nhân loại trên thế giới này đều giữ đúng giới thứ nhất của Phật dạy đây, thì chiến tranh sẽ không có, mà các nghiệp sanh tử luân hồi cũng được giải thoát. Cho nên Tổ xưa có dạy:

Nhứt thiết chúng sanh vô sát nghiệp,
Thập phương hà xứ động đao binh,
Gia gia, hộ hộ đồng tu thiện,
Thiên ha*à sầu bất thái bình.

Nghĩa là:

Hết thảy chúng sanh không nghiệp giết,
Mười phương nào có nổi đao binh,
Mỗi nhà, mỗi chốn đều tu thiện,
Lo gì thiên hạ chẳng thái bình.

Hạn chế: Vẫn biết giết hại là tạo nhân khổ, nhưng người tại gia còn ăn mặn, còn làm công kia việc nọ, thì tránh sao khỏi phạm giới sát. Ở đây không bắt buộc chúng ta phải giữ triệt để như thế, chỉ cần giữ phần quan trọng là không giết người, và các con vật lớn như: trâu, bò, ngựa, chó, heo...

Còn nhiều con vật nhỏ, nếu tránh giết được bao nhiêu thì quý bấy nhiêu. Chúng ta nên đi từ từ thì chắc chắn hơn. Nhất là không nên giết hại sinh vật một cách vô lý, giết để thỏa lòng thích giết.

Trong khi giữ giới sát, chúng ta nên đề phòng hai điều sau:

a) Không nên để cho ác ý sanh khởi. Giết một con vật lớn mà vì vô ý hay vì tự vệ, thì cái quả của nó còn nhẹ hơn là giết một con chuồn chuồn với cái ác ý muốn giết cho vui tay.

b) Nên tránh sự huân tập trong hoàn cảnh giết hại: Những đứa trẻ bé lên 3, lên 5 ra sân gặp chuồn chuồn, bươm bướm chụp bắt rồi ngắt cánh, rứt đầu, nếu cha mẹ thấy mà không la rầy; đến 12, 13 tuổi, chúng sắm ná, giàn thun bắt chim, đến 20, 25 tuổi, chúng đâm họng heo, giết chó, vẫn không bị ngăn cấm thì sau này, quen với tánh hung bạo, trong cơn giận dữ, chúng có thể giết người không gớm tay. Vậy không những chúng ta không nên để tự do cho con cái quen với sự giết hại sinh vật, mà cũng không nên cho chúng mục kích những cảnh chém giết ở các rạp chiếu bóng hay ở giữa đời.

2. Không được trộm cướp

Ai cũng biết trộm cướp là lấy những vật thuộc quyền sở hữu của người, mà không có sự ưng thuận, hay cưỡng ép người ta ưng thuận bằng võ lực hay quyền hành. Những vật quý giá như nhà cửa, ruộng vườn, tiền bạc, ngọc ngà...cho đến vật hèn mọn như lá trầu, trái ớt v.v...người ta không cho mà mình cố lấy đều là trộm cướp.

Trộm cướp có nhiều hình thức: Ỷ mạnh bè đảng giựt ngang của người là ăn cướp; cậy thế ỷ quyền làm tiền kẻ yếu là kẻ ăn cướp; bắt chẹt người ta trong lúc túng thiếu để cho vay nặng lời, cầm bán với giá rẻ mạt là ăn cướp; tích trữ đầu cơ để bán giá chợ đen là ăn cướp. Dùng mưu mẹo rình rập, lén lút lấy của người là ăn trộm; cân non, đong thiếu, trốn xâu, lậu thuế, mượn của người ta mà không tìm cách trả lại cũng là ăn trộm. Có thể nói tóm một câu là: bất cứ hình thức nào, do lòng gian tham lấy của người bất chính đều là trộm cướp cả.

Nếu vì nghèo nàn túng thiếu, vợ ốm con đau, thiếu gạo thiếu thuốc, nên phải buộc lòng gian xảo, thì tội còn được châm chế; chứ đã giàu có, ăn sung mặc sướng, lên xe xuống ngựa mà còn lường gạt người lấy của, cướp công, để sống một cách vương giả trên mồ hôi nước mắt của kẻ nghèo đói, thì tội ác thật nặng nề!

Vì lý do gì Phật cấm trộm cướp?

Phật cấm trộm cướp vì những lý do sau đây:

a) Tôn trọng sự công bằng: Chúng ta không muốn ai lấy của mình, tại sao mình lại chăm chăm muốn đoạt của người? Quyền sở hữu cá nhân của ta, ta biết tôn trọng, thì tại sao ta lại chà đạp lên quyền sở hữu của người? Làm như thế là trái lẽ công bằng. Một xã hội mà thiếu công bằng thì không thể tồn tại lâu dài được.

b) Tôn trọng sự bình đẳng. Mỗi người đều có Phật tánh như nhau, tại sao ta lại muốn làm khổ người khác để ta được sung sướng? Tại sao ta lại muốn hưởng những đặc ân bất chính trong khi ta cũng chỉ là một con người như bao nhiêu con người khác?

c) Nuôi dưỡng lòng từ bi. Một khi vô ý đánh mất một vật gì hay một số tiền, ta dàu dàu buồn khổ, ăn không ngon, ngủ không yên, tại sao ta lại nỡ tâm lấy của người để cho người phải khóc than, đau khổ vì ta? Người ta thường nói: "Tiền tài là huyết mạch". Như vậy, kẻ cướp đoạt của người tức là cướp đoạt xương máu người, sát hại sinh mạng người vậy. Chỉ những người không có lòng thương người, tán tận lương tâm mới làm những việc đen tối như vậy. Còn ta, đã là Phật tử, đang cố gắng nuôi dưỡng lòng từ bi, ta không thể trộm cướp của ai được.

d) Tránh nghiệp báo oán thù. Trong xã hội có tổ chức, tôn trọng lẽ công bằng, thì tội trộm cướp bao giờ cũng bị trừng trị. Ăn trộm thì bị đưa ra tòa án tiều hình, ăn cướp thì đưa ra tòa án đại hình. Khi chưa bị bắt, kẻ trộm cướp phải tìm trăm phương ngàn kế để trốn tránh, sống chui rúc trong bóng tối. Khi bị bắt, người trộm cướp phải bị trói buộc, tra khảo, ngồi tù, nhốt khám. Phận mình đã cực thân khổ trí, lại cho gia đình mình, cha mẹ, vợ con cũng buồn rầu, xấu hổ, và mất hết cả hy vọng ở tương lai.

Nhưng nếu luật pháp thế gian không trừng trị, thì người trộm cướp không thoát khỏi luật nhân quả nghiệp báo. Trộm cướp của người thì sẽ bị người trộm cướp lại, gây bao thù oán khổ đau. Phật dạy: "Người tham luyến sắc tài không chịu rời bỏ, cũng như đứa bé luyến tiếc một chút mật dính trên lưỡi dao, thè lưỡi liếm, phải bị một cái họa đứt lưỡi" (Kinh Tứ Thập Nhị Chương). Chính thế, vì tham tiền của, lắm người đã tự gieo mình vào khám đường, vào địa ngục. Chúng ta hãy lắng nghe bài kệ cảnh tỉnh của vua Trần Thái Tông:

Tạc bích xuyên tường ý bất hư,
Thiên ban bách kế, khổ vinh cầu;
Kim sanh cầu đắc tha nhơn vật,
Bất giác chung thiên thọ mã ngưu.

Dịch:

Khoét vách xoi tường chí những đâu,
Ngàn mưu trăm kế luống tham cầu;
Của người dầu có đời nay được,
Đời khác luôn luôn kiếp ngựa trâu.

Vì những lý do trên, nên đức Phật cấm Đệ tử trộm cướp.

Lợi ích của sự không trộm cướp

a) Về phương diện cá nhân. Người không gian tham thì đời sống hiện tại được an ổn, không bị đòi hỏi, giam cầm, tù tội, đi đâu cũng được người khác tin cậy, giao phó cho mình những địa vị quan trọng. Người không gian tham thì đời sau được hưởng phước báu giàu sang, an vui, và con cháu nhiều đời cũng nhờ thừa hưởng âm chất của ông bà, cha mẹ mà được vinh hiển.

b) Về phương diện đoàn thể. Nếu một ngày nào trong xã hội không ai có tâm gian tham, trộm cướp thì nhà không cần đóng cửa, của khỏi giữ gìn, vật đánh rơi không mất, thật không còn gì sung sướng hơn! Người ta khổ bởi không có của, nhưng kẻ có của nhiều cũng vẫn khổ, vì phải lo giữ gìn. Người không trộm cướp tức là đã âm thầm ban cho người khác sự an ổn rồi.

Nhà Nho có câu: "Nhơn phi nghĩa bất giao, vật phi nghĩa bất thủ". Huống chúng ta là Phật tử lại đi trộm cướp hay sao?.

3. Không được tà dâm

Tà dâm tức là muốn nói về sự dâm dục phi lễ phi pháp. Luật dạy người xuất gia ly tục phải dứt hẳn dâm dục, còn người tại gia thì không đưọc tà dục. Khi vợ chồng có cưới hỏi đủ lễ gọi là chánh; ngoài ra, lén lút lang chạ làm việc phi pháp gọi là tà. Nhưng nếu vợ chồng chánh thức đi nữa, mà ăn nằm không phải chỗ, gần gũi nhau không chừng mực thì cũng thuộc về tà dâm cả. Đó là nói về mặt thô thiển. Nói một cách vi tế hơn, thì phàm những sự phóng tâm đắm sắc, nghĩ ngợi bất chánh, chơi bời lả lơi, cũng thuộc về tà dâm cả.

Phật cấm tà dâm vì những lý do sau đây

a) Tôn trọng sự công bình. Mỗi người ai cũng muốn gia đình mình đầm ấm yên vui, vợ con mình đoan chánh, thì sao lại đi phá hại gia cang, làm nhục nhã tông môn người, đưa vợ con người vào con đường dâm loạn.

b) Bảo vệ hạnh phúc gia đình. Không gì đau khổ, đen tối hơn, khi một gia đình mà người chồng hoặc vợ có dạ riêng tư, tà vạy. Hạnh phúc đâu còn, khi chồng vợ không tin nhau ! Khi một gia đình lâm vào cảnh ấy, thì con cái sẽ xấu hổ, bê tha, côi cút, bà con không đoái hoài đến, sự nghiệp tan tành, làng xóm chê bai, danh giá hoen ố. Điều kiện thiết yếu để giữ vững hạnh phúc gia đình chính là lòng chung thủy của hai vợ chồng. Người ta thường bảo: "Thuận vờ thuận chồng, tát bể đông cũng cạn". Vì sự tà tâm của một trong hai người bạn đường mà trong gia đình thường xảy ra những sự ghen tương, cãi vã, đánh đập có khi đến gây án mạng. Có khi, để trả thù, người ta thường thấy xảy ra cái cảnh "ông ăn chả, bà ăn nem". Một người chồng đã tâm dò ngó vợ con người, thì chính vợ con họ cũng lăm le vạch rào sang nhà kẻ khác rồi. Họ phá hạnh phúc gia đình người, thì chính hạnh phúc gia đình họ cũng đã tan rã trước.

Cho nên cấm tà dâm là một điều kiện cần thiết để xây dựng hạnh phúc cho gia đình mình và gia đình người.

c) Tránh oán thù và quả báo xấu xa. Phật dạy: "Người ôm lòng ái dục cũng như kẻ cầm đuốc đi ngược gió, quyết bị nạn cháy tay" (Kinh Tứ Thập Nhị Chương). Thật vậy, người ta có tâm xấu xa đắm mê sắc dục, không sớm thì chầy quyết bị hại: nếu không tan nhà mất nước, thì cũng gãy chân mất mạng bởi mũi súng, ngọn gươm. Xưa nay những kết quả thảm khốc đen tối do sự đắm mê sắc dục gây ra không thiếu gì; chúng ta chỉ cần dở những chồng sách lịch sử hay chồng báo hằng ngày, sẽ thấy nhan nhản trong mỗi trang, mỗi đoạn.

Trong các sự oán thù, không có sự oán thù nào mãnh liệt bằng sự oán thù do sự lừa dối phụ rẫy về tình ái gây ra. Các cuộc án mạng xảy ra hằng ngày, phần lớn là kết quả của tà dâm.

Lợi ích của sự không tà dâm

Vì thế nên sự giữ giới cấm tà dâm sẽ có những lợi ích sau đây:

a) Về phương diện cá nhân. Kinh Thập Thiện nói: "Người thế gian không tà hạnh thì được hưởng bốn điều lợi như sau:

* Sáu căn (tai, mắt, mũi, lưỡi, thân, ý) đều được vẹn toàn.
* Trọn đời được người kính trọng.
* Đoạn trừ hết cả phiền lụy khuấy nhiễu .
* Cuộc tình duyên trọn đời không ai dám xâm phạm".

b) Về phương diện đoàn thể. Trong xã hội mà ai cũng không tà hạnh, thì gia đình được yên vui hạnh phúc, những sự *thương luân bại lý sẽ tiêu tan, những cảnh thù hiềm, chém giết không xảy ra nữa; con cái được mạnh khỏe, nâng niu, xã hội sẽ cường thịnh.

Nói tóm lại, cõi Ta Bà ô trọc, đau khổ này sẽ biến thành thế giới thanh tịnh, an vui.

4. Không được nói sai sự thật

Nói sai sự thật có 4 cách: Nói dối, nói thêu dệt, nói lưỡi hai chiều, nói lời hung ác.

a) Nói dối hay nói láo, là nói không thật, chuyện có nói không, chuyện không nói có; việc phải nói trái, việc trái nói phải; điều nghe nói không nghe, điều không nghe nói nghe; hoặc giả trước mặt khen dồi, sau lưng chê mạt; hay khi ưa thì dịu ngọt thơm tho, khi ghét thì lại đắng cay chua chát. Tóm lại, ý nghĩa lời nói việc làm trước sau mâu thuẫn, trên dưới khác nhau, trong ngoài bất nhứt, đều thuộc về nói dối cả.

b) Nói thêu dệt, là việc ít xích cho nhiều, làm cho người nghe nổi sân hận; là trau tria lời nói, chuốt ngót giọng hay, lên hơi xuống giọng cho êm tai mát dạ để cám dỗ người nghe, làm cho người say mê đắm nhiễm; cũng có khi là nói biếm, nói bâm, nói châm, nói chích làm cho người nghe phải khổ sở. Tóm lại, bao nhiêu lời nói không đúng nghĩa chân thật, thêm bớt, cho đến văn chương phù phiếm, bóng bẩy làm cho kẻ nghe phải loạn tâm, sanh phiền não, đều gọi là nói thêu dệt cả.

c) Nói lưỡi hai chiều, hay nôm na hơn, là nói "đòn xóc nhọn hai đầu", nghĩa là đến chỗ này thì về hùa với bên này để nói xấu bên kia, đến bên kia thì về蠨ùa với bên ấy để nói xấu bên này, làm cho bạn bè đang thân nhau trở lại chống nhau, kẻ ân người nghĩa chống đối, oán thù nhau.

d) Nói lời hung ác, là nói những tiếng thô tục, cộc cằn, chửi rủa, làm cho người nghe phải đau khổ, buồn rầu, sợ hãi.

Vì sao Phật cấm nói sai sự thật?

Phật cấm nói sai sự thật vì những lý do sau đây:

a) Tôn trọng sự thật. Đạo Phật là đạo như thật; người tu theo đạo Phật phải tôn trọng sự thật. Người quen *cới dối trá, không thiết tìm sự thật thì khó có thể chứng quả được. Chúng ta đang sống trong vọng tưởng, công việc chính của người tu hành là cố gắng phá tan vọng tưởng ấy để thấy được bản nguyện; nếu không làm được như thế mà trái lại còn chồng chất thêm cái vọng tưởng ấy với những sự dối trá lừa phỉnh nữa, thì thật là vô cùng trái đạo.

b) Nuôi dưỡng lòng từ bi. Cái động lực chính của sự dối trá là lòng ích kỷ, ác độc, muốn hại người để thỏa lòng dục vọng đen tối của mình. Người bị lừa dối, phỉnh gạt phải đau khổ vì mình, có khi phải mắc thù vương oán, có khi phải tan gia bại sản. Người tu hành mà làm như thế là đã tán tận lương tâm, đã bóp chết tình thương trong lòng họ rồi. Một khi lòng từ bi không có nữa, nghĩa là cái động lực chính đã mất, thì sự tu hành chỉ còn là giả dối, lừa bịp người, và tất nhiên không bao giờ có kết quả tốt.

c) Bảo tồn sự trung tín trong xã hội. Trong một gia đình, một đoàn thể, một xã hội mà không ai tin ai, thì mọi công cuộc từ nhỏ đến lớn đều thất bại. Trong đạo Nho, một trong 5 đức tánh căn bản là lòng tin. "Nhơn vô tín bất lập", đó là lời dạy của Khổng Tử. Hạnh phúc gia đình và xã hội không thể có được trong sự dối trá nghi ngờ, đố kỵ.

d) Tránh nghiệp báo khổ đau. Lời nói tuy không phải là lưỡi kiếm, nhưng nó nguy hiểm hơn lưỡi kiếm, vì nó có hai mũi nhọn, một mũi đâm vào người khác và một mũi đâm vào chính người xử dụng nó. Ai ai chắc cũng chưa quên câu truyện thằng bé chăn cừu muốn đánh lừa hàng xóm, bằng cách la "Lửa! Lửa!", nhưng nó chỉ phỉnh người một lần; lần sau, nhà nó cháy thật, mặc dù nó kêu la thảm thiết cũng không ai thèm đến chữa nữa. Đấy, người dối trá chỉ gây tai họa cho mình. Do đó, Phật dạy: "Phù sĩ xử thế phủ tại khẩu trung, sở dĩ trảm thân do kỳ ác ngôn", nghĩa là: Phàm kẻ ở đời, lưỡi búa bén nằm sẵn trong miệng, sở dĩ trảm chém mình là do lời nói ác. Đã đành nói ly gián, nói xuyên tạc là để hại người, nhưng khi đã làm hại người thì thế nào người cũng hại lại mình. "Ác lai ác báo" là thế. Để tránh sự thù hằn, tránh nghiệp dữ, chúng ta không nên dối trá, điêu ngoa.

Lợi ích của sự không dối trá

a) Về phương diện cá nhân. Được người trọng nể, tin cậy, không ai oán hận thù hiềm; đi đâu cũng được người chung quanh dành cho một địa vị thân tín, niềm nở đón tiếp. Trong nghề nghiệp làm ăn, người chân thật được nhiều thân chủ, và được giao phó cho nhiều trọng trách quý báu.

b) Về phương diện đoàn thể. Gia đình và xã hội được đoàn thể trong sự tin cậy. Mọi công cuộc chung được xúc tiến có kết quả tốt. Đồng bào thương yêu, thông cảm nhau hơn.

Hạn chế: Nói dối là một tai họa lớn lao cho mình và xã hội. Tuy nhiên, cũng có vài trường hợp nên nói dối. Đó là khi nào vì lòng từ bi mà phải nói dối để cứu người hay vật. Nói dối phạm tội là trong trường hợp do lòng tham, sân làm động cơ thúc đẩy. Ngược lại, nếu do lòng từ bi thúc đẩy mà phải nói dối, thì không phạm tội.

5. Không được uống rượu

Tất cả những thứ có chất men làm say người, hay chất độc hại người đều không được uống. Chính mình không uống đã đành, mà cũng không được ép nài người khác uống. Ép nài, khuyến khích người khác uống, tội lại nặng hơn cả chính mình uống nữa. Lúc lâm bịnh nặng, uống các thứ thuốc không lành, lương y bảo phải dùng rượu hòa vào thuốc, thì tạm được dùng. Nhưng trước khi dùng phải bạch cho chúng Tăng biết. Khi hết bịnh, không được tiếp tục uống thuốc có hòa rượu ấy nữa.

Vì những lý do gì Phật cấm uống rượu?

* Phật cấm uống rượu vì những lý do sau đây:

a) Bảo toàn hạt giống trí tuệ. Rượu còn nguy hiểm hơn thuốc độc. Một chén thuốc độc ta uống vào chết ngay, nhưng chỉ chết một thân hiện tại, chứ rượu uống vào làm mất giống trí tuệ, phải chết đi sống lại vô số kiếp. Vì thế, để bảo toàn hạt giống trí tuệ quý báu, Phật cấm uống rượu.

b) Ngăn ngừa những nguyên nhân sanh ra tội lỗi. Rượu chính nó không phải là một tội lỗi như sát sanh, trộm cướp, tà dâm, nhưng nó có thể làm nhân cho những tội lỗi kia sanh ra. Khi đã uống rượu vào say sưa, thì tội nào cũng có thể phàm được. Dưới đây là một câu chuyện để chứng minh điều đó:

Một anh nông phu kia đang cày ruộng giữa đồng, bổng thấy hiện ra sừng sững trước mặt mình một hung thần to lớn, kỳ dị, hăm giết anh. Anh kinh sợ, khóc lóc xin tha mạng. Vị hung thần bảo:

* Nếu ngươi làm được trong ba việc này thì ta tha chết cho: hoặc là giết cha ngươi, hoặc là đánh mẹ ngươi hay uống hết lít rượu để trên bàn nhà ngươi.

Anh nông phu suy nghĩ một hồi trả lời:

* Xin Ngài cho con được uống lít rượu.

Ác thần nghe xong, có vẻ hài lòng, rồi biến mất.

Trưa hôm ấy, anh nông phu về nhà, thấy lít rượu mà ông thân mua để đãi khách, vì nhà sắp có giỗ, anh ta vội vàng chụp lấy, nốc cạn một hơi. Cha anh thấy đứa con hỗn láo, nắm gậy xông lại đánh mắng con. Ma men đã thấm, anh ta không còn biết phải trái, giựt gậy của cha, đánh ông một cây chết tốt ! Bà mẹ chạy đến ôm con la làng. Anh ta chưa hả cơn giận, đánh mẹ túi bụi. Làng xóm chạy lại bắt anh dẫn lên quan vì tội giết cha đánh mẹ. Tỉnh lại anh mới biết uống rượu là tội nặng nhất trong 3 điều mà hung thần đã bắt anh làm.

Tóm lại, rượu gây rất nhiều tội lỗi. Sau đây 10 tai hại của rượu mà trong Kinh đã nói đến:

* Của cải rơi mất;
* Tăng trưởng lòng giế鴠hại;
* Trí tuệ kém dần;
* Sự nghiệp chẳng thành;
* Thân tâm nhiều khổ;
* Thân hay tật bệnh;
* Tâm sân hận bồng bột, ưa cãi lẫy;
* Phước đức tiêu mòn;
* Tuổi thọ giảm bớt;
* Mạng chung đọa vào địa ngục.

Lợi ích của sự cấm rượu

a) Về phương diện cá nhân. Người không uống rượu thì tránh được 10 điều hại vừa kể trên: không mất tiền của, thân ít bệnh tật, không sinh lòng ác độc giết hại, bớt nóng giận, trí tuệ tăng trưởng, tuổi thọ càng cao v.v...

b) Về phương diện đoàn thể. Gia đình được yên vui, con cái ít bệnh tật, xã hội được hòa mục, nòi giống được hùng cường.

C. KẾT LUẬN

1. Phật tử không giữ giới không phải là Phật tử

Chúng ta đã thấy công dụng thiết thực và lợi ích của năm giới về phương diện cá nhân và đoàn thể. Nếu Tam Quy là nền tảng, thì Ngũ Giới là 5 nấc thang của người Phật tử tại gia để bước dần lên Thánh quả. Trong bước đầu, người Phật tử nếu có thể phát nguyện giữ cả năm giới thì càng tốt; nếu vì nhiều sự ràng buộc chưa thể giữ được cả năm giới thì có thể giữ vài giới mà mình thấy có thể thực hành được như: không uống rượu, không nói dối. Rồi với sự tinh tấn và Bồ Đề Tâm dõng mãnh, ta tiếp tục phát nguyện giữ thêm những giới khác như không trộm cắp, không tà dâm...Nhưng đã phát nguyện giữ giới nào thì giữ cho trung kiên, đừng có một bước tiến tới, hai bước thoái lui, dùng dằng như thế mãi thì không bao giờ đi đến đâu cả.

Nếu người Phật tử mà không giữ được giới nào, thì sao gọi được là Phật tử? Người thường, không theo Phật mà còn có thể giữ đúng tư cách như không uống rượu, không nói dối, không trộm cắp *thay, huống hồ là Phật tử? Ta đến với đạo Phật là vì muốn vượt lên trên đời tầm thường của thế nhân. Nếu chúng ta vào đạo rồi mà vẫn tiếp tục cuộc đời thường của thế nhân, thì đó là chúng ta muốn làm hoen ố đạo, chứ không phải là ngưỡng mộ đạo.

Cho nên, người Phật tử phải cố gắng giữ giới để cho xứng đáng với danh nghĩa của mình, để đem hạnh phúc đến cho mình và chúng sanh.

2. Người không theo đạo Phật cũng nên giữ giới

Năm giới nói trên không có gì là cao siêu, huyền bí. Đó là bài học công dân thông thường mà bất cứ một xã hội nào, một quốc gia nào muốn phồn thịnh, hùng cường cũng không thể bỏ sót được. Cho nên 5 điều luật ấy không phải chỉ để áp dụng riêng chi giới Phật tử, mà còn chung cho tất cả những ai muốn sống một cuộc sống lành mạnh, an vui, có lễ nghĩa và tiến bộ.

Một xã hội mà mọi phần tử đều thực hiện được 5 giới cấm ấy, thì đó là một xã hội gương mẫu, văn minh nhứt thế giới.

Thứ Hai, 27 tháng 8, 2007

Chuyện của ngày Rằm tháng 7

Mấy ngày nay, đôi lúc trời Hà Nội kéo giông nhưng những cơn mưa chớp nhoáng vài phút chỉ làm cho không khí thêm oi ả. Mưa cứ lất pha lất phất, rập rà rập rình làm lỡ việc của không biết bao người nhưng chính những cơn mưa ấy lại là nguồn cảm hứng đưa tôi về cả vùng trời thơ ấu. Cũng vào một ngày mưa thế này năm nào tôi cuống quít đội mưa đạp xe từ lớp học thêm về nhà để giúp bà và mẹ chuẩn bị mâm cúng chúng sinh.

Tôi thích nhất là được ngồi xếp từng bộ quần áo giấy nhỏ xíu đủ mầu. Những lúc ấy trong tôi luôn tâm niệm phải làm thật cẩn thận vì cả năm chúng sinh chỉ nhận được một bộ mà thôi. Có những lúc bộ mã làm bị thiếu cái áo hay cái quần là tôi cùng chị gái lại lấy giấy, bút dạ và kéo thiết kế bộ mã thật hợp thời trang. Nghĩ lại mới thấy niềm tin của một đứa trẻ đáng yêu biết mấy.

Trong tiết trời hơi lành lạnh vì gió mưa, nồi cháo hoa bốc khói nghi ngút làm không gian như ấm áp hơn. Bà tôi múc từng muôi cháo nhỏ ra những cái bát xinh xinh, vừa múc bà vừa xuýt xoa thổi thổi. Bất giác lúc ấy mắt bà tôi bỗng ánh lên niềm thành tâm lớn lao. Mẹ tôi bận rộn sắp xếp mâm cúng với hàng chục bộ mã chúng sinh, bỏng bốp, hoa quả, ngô khoai, tiền xu bằng thiếc, ngoài cùng là những chén cháo hoa, cốc gạo cắm hương, mấy chén rượu, tí muối, gạo...Chỉ có bấy nhiêu thứ thôi mà mâm cúng chúng sinh của nhà nào trông cũng rực rỡ, đầy đặn và ấm áp tình người.

Trong lúc chờ hương tàn, bà tôi thường kể cho mấy mẹ con nghe sự tích ngày rằm tháng 7.

Người Bắc chúng ta vẫn quen gọi ngày rằm tháng 7 là ngày “xá tội vong nhân” cúng các chúng sinh không nhà không cửa. Các chùa lớn vào ngày này thường mở khoá lễ phá ngục cho chúng sinh và tổ chức đại lễ Vu Lan. Ở miền Nam, rằm tháng 7 thường gọi là tết Vu Lan, ngày để con cái báo hiếu cha mẹ. Sự tích của ngày cúng rằm tháng 7 cũng bắt nguồn từ Phật giáo. Theo đó, Mục Liên không phải tên thật mà chỉ là hiệu. Tên thật của Mục Liên là La Bộc.

Chuyện xưa kể rằng... La Bộc là con ông Phổ Tướng và bà Thanh Đề. Vì gia đình túng thiếu, La Bộc phải đi buôn bán ở tỉnh Kiên Liên. Khi đã giàu có, La Bộc nhớ tới mẹ già liền cho người về quê biếu tiền mẹ. Bà mẹ ăn xài hết nhẵn số tiền đó rồi, lại sai người giết chó làm nhân bánh biếu sư. Đến lúc La Bộc về thì bà mẹ lại chối và nói rằng bao nhiêu tiền con gửi về cho đã đem cúng cả vào đền chùa miếu vũ rồi. Chẳng bao lâu bà mẹ chết.

Chịu tang mẹ 3 năm, La Bộc đi qua nước Ki Đô là nơi Phật ở, La Bộc xin ở lại tu luyện. Phật thương tình ưng thuận, sai thầy Kha Na cắt tóc ông và đặt tên là Đại Mục Khiên Liên( Mục Liên) và cho vào tu ở chùa Lã Bí trong rừng Quýt Sơn. Muốn đến rừng Quýt Sơn phải đi qua ngôi chùa Thiên Giai là nơi có những âm hồn nghe kinh. Mục Liên chỉ nhận ra người cha là Phổ Tướng còn mẹ là Thanh Đề thì không. Mục Liên ôm mặt khóc, Phật hiện lên bảo cho biết là Thanh Đề vì khi sống điêu ngoa gian ác nên bị đầy xuống ngục A Tỳ rồi. Mục Liên nghe vậy liền lặn lội xuống ngục A Tỳ tìm mẹ. Nơi đây bà mẹ Mục Liên phải chịu trăm ngàn cực hình, thấy con tới bà khóc lóc nhờ con tìm cách cứu. Mục Liên thấy mẹ bị như vậy liền lấy bình bát, đem cơm dâng mẹ. Mẹ ngài được cơm nhưng chưa vào miệng cơm đã hoà ra than lửa đỏ hồng.

Tôn giả Mục Liên thấy mẹ như thế gào khóc bi thảm, về bạch Đức Phật. Phật dạy phải nhờ tới uy lực mười phương Chúng Tăng, cách cứu độ để những bà mẹ hiện đang đau khổ đều được giải thoát. Ngày rằm tháng 7 là ngày tự thứ của mười phương Tăng, tất thảy đều tư bi, ứng thọ. Ai được cúng đường Thánh Tăng thì tất cả đều vượt ác đạo, ứng niệm giải thoát. Cũng thế chiếc chậu Vu Lan đựng những tu lực chứng tâm hậu nhất của những đệ tử Đức Phật có thể chuyển nghiệp ác thành nghiệp lành của con người. Mục Liên làm đúng lời Phật dạy, quả nhân mẹ ông được giải thoát. Mục Liên theo mẹ bay lên trời cầu xin Đức Phật xoá tội cho bảy đời họ hàng nhà mình.

Cũng xuất phát từ tư tưởng “nhân- hiếu- trung- tín” của Nho giáo và Đạo giáo bên Trung Quốc, ngày rằm tháng 7 còn gọi là tết Trung Nguyên có tục tế lễ tổ tiên. Đạo giáo còn cho rằng Trung Nguyên một trong ba “nhật kỳ” của tam cung thần cai quản họa phúc của con người chính là ngày Địa cung xá tội. Theo tín ngưỡng dân gian thì ngày này ở âm phủ khảo chiếu sổ sách để đại xá cho các linh hồn ma quỷ cô đơn ngoài đồng nội. Vì vậy ngày này cùng với cúng tổ tiên nhân dân còn nấu cháo hoa, bỏng ngô, tiền giấy cúng chúng sinh mong họ siêu thoát cũng để tích công đức cho bản thân.

Dựa vào tích ấy, vào ngày rằm tháng 7, các chùa đều làm lễ chay chạy đàn, phá ngục cho các tội nhân. Nhà nhà cũng theo đó thành kính làm lễ vì tin rằng ngày đó dưới âm vong nhân xá tội cho những người quá cố. Noi gương hiếu thuận của Mục Liên, ngày rằm tháng 7 trở thành ngày tết Vu Lan, con cái báo ân cha mẹ.

Những ngày rằm tháng 7 ở Hà Nội có cái gì rất khó quên. Không như ở miền Nam ngày rằm mà trời cứ nắng chói chang, không giống ngày Vu Lan ở Huế, mưa rơi tí tách hoà với tiếng hát réo rắt trên dòng Hương Giang. Lẽ đặc trưng rằm tháng 7 ở Hà Nội là hình ảnh những người phụ nữ đảm đang sắm sửa lễ lạt. Trong tiết trời ảm đạm, lất phất mưa, nhìn các chị đi chợ, sắm lễ, khéo léo chọn lựa, bày biện mâm cúng và xuýt xoa vái lạy thành kính chẳng ai có thể không tin vào chuyện ngày này các cô hồn vất vưởng sẽ được ăn, nhận áo quần. Cúng hết ở đền chùa, gốc cây, ụ đất, họ về làm cơm cúng tổ tiên, cha mẹ, rồi lại kể sự tích ngày Vu Lan cho chồng con. Chính những người phụ nữ đảm đang đã duy trì và làm đẹp thêm một phong tục thờ cúng mang đậm chất nhân văn của dân tộc.

Ngày rằm tháng 7 năm nào cũng vậy, dường như chẳng có gì thay đổi, trời đổ mưa, những mâm cúng chúng sinh vẫn những đồ ăn thức uống ấy, vẫn những câu chuyện kể sự tích năm xưa nhưng thắp hương xong, cả nhà tôi bỗng lặng yên nhưng... bà tôi đã không còn để cùng mẹ con tôi cúng rằm tháng 7!

Thứ Năm, 23 tháng 8, 2007

Đau

Là một nữ hộ sinh tôi chứng kiến rất nhiều ca đau đẻ. Với lý thuyết học ở giảng đường, tôi được dạy rằng đẻ thì phải đau, phải chịu đựng những cơn gò thúc liên tục mới sinh được đứa con ra đời. Nhưng những bệnh nhân của tôi đâu biết được điều đó. Cứ vào đến trạm là họ kêu gào thảm thiết, chửi chồng sa sả khiến nữ hộ sinh chúng tôi không thể tập trung cho công việc.

Sản phụ ngày mỗi đông, thời gian dành cho mỗi người ngày một ít. Vì thế nên dù biết rằng khi thăm khám cho bệnh nhân, phải hướng dẫn họ thả lỏng các cơ, thở đều rồi mới khám nhưng tôi làm gì có thời gian chờ họ bớt sợ, bớt đau, rồi thở với hít. Có người còn nhõng nhẽo gào thét cả buổi chẳng lẽ tôi phải đợi hoài hay sao. Thế là tôi chẳng cần biết họ có đau hay không, cứ thúc tay vào. Bệnh nhân càng sợ, càng gồng mình thì lại càng thêm đau và rất khó khám. Những lúc đó tôi rất bực mình, thậm chí còn mắng họ.

Tôi còn trẻ còn mắng ít, chứ nghe nói những cô mụ ngày xưa mắng nặng nề hơn nhiều. Có nhiều người khóc tức tưởi ngay trên bàn sinh khiến tôi nổi cáu, cứ la mắng hoài. Muốn đẻ thì phải chịu đau, không đau làm sao đẻ được. Muốn làm mẹ thì phải hi sinh, chịu khó một chút. Chừng thấy đứa con khỏe mạnh khóc oe oe thì mọi nỗi đau sẽ tan biến ngay thôi. Nguyên lý đơn giản thế mà cũng không biết.

Thế rồi tôi lập gia đình và mang thai. Tôi ốm nghén đến nỗi không ăn được hột cơm nào, sữa uống vô ói ra. Mặc dù chồng tôi dỗ dành khuyên can hết sức nhưng tình trạng chẳng cải thiện được bao nhiêu. Thấy số cân nặng của mình mỗi ngày một giảm thay vì phải tăng, tôi đâm lo lắng. Thế mà trước đây tôi đã mắng rất nhiều sản phụ là không biết chăm sóc cho mình, cho con. Tôi bảo làm mẹ thì phải có trách nhiệm lo cho đứa con từ trong bụng mình chứ. Đó là vì tôi nói từ lý thuyết nói ra, tôi làm sao biết được cái cảm giác xây xẩm mặt mày, đầu óc choáng váng như say sóng, cơn trào ngược từ dạ dày dồn lên làm run rẩy tay chân…

Rồi những khó chịu của thời kỳ đầu mang thai cũng qua, tôi phải đối diện với một ca sinh khó của chính mình vì xương chậu hẹp, phải lên thành phố sinh mổ. Nhìn những đồng nghiệp của tôi đang lăng xăng bên các bệnh nhân, tự nhiên tôi lại thấy run. Tôi biết muốn sinh là phải đau nhưng sao bây giờ tôi sợ đau quá. Khi bác sĩ thăm khám, tôi cố thả lỏng, thở đều như đã hướng dẫn cho bao nhiêu người, nhưng khi cảm giác nhói đau lan tỏa đến từng đầu dây thần kinh, tôi quên hết mọi thứ. Tôi co mình, gồng cứng khiến tay của bác sĩ không thể đưa vào sâu được. Chị ấy ôn tồn khuyên tôi bớt sợ, hít thở … nhưng tôi không làm sao kiểm soát được phản xạ tự nhiên của cơ thể mình. Thế mà trước kia tôi đã mắng chửi người khác biết bao nhiêu.

Rồi tôi mê đi. Khi mở mắt đã thấy mình nằm bất động trên băng ca, vết mổ dưới bụng đau tưng tức. Khi người ta đưa em bé cho tôi, tôi thật sự rất hạnh phúc. Nhưng niềm vui đó chẳng thể nào khỏa lấp những cơn đau âm ỉ từ một vết mổ chưa lành. Thế mà bác sĩ bắt tôi phải ráng ngồi dậy cho bé bú, ráng tập đi lại sớm để không bị dính ruột… Tôi không nhấc nổi chân mình lên lấy gì ngồi mà cho con bú. Tôi bảo người nhà đặt bé nằm bên cạnh để cho bú.

Cô hộ lý trông thấy mắng ngay: “Sinh một đứa con khó khăn biết bao nhiêu. Vậy mà không chịu ngồi dậy cho con bú. Bé còn nhỏ quá cho bú nằm nó sặc vô phổi chết làm sao, còn không thì cũng bị viêm tai, bại não...”. Những câu ấy tôi đã thuộc nằm lòng, vì đã từng nói mỗi ngày với bao nhiêu người rồi … Nhưng nói với người ta thì dễ, tự làm cho bản thân mình mới khó. Ngày đầu tiên sau mổ, tôi phải nhờ người nhà dìu để tập đi. Mỗi một bước đi là mỗi một lần vết mổ nhói đau, tôi phải ráng gồng người lại. Những bước đi chập chững đầu tiên khiến tôi cảm nhận đầy đủ cảm giác của một sản phụ.

Niềm hạnh phúc đan xen với bao nỗi lo âu về một trách nhiệm mới, những đau đớn về thể xác sau một cuộc sinh nở đầy vất vả vừa mới qua và còn bao nhiêu khó khăn trong việc chăm sóc đứa bé còn đỏ hỏn. Điều đó chỉ những ai trải qua sinh nở mới thấu, chứ một nữ hộ sinh nhiều kinh nghiệm cũng không thể nào hiểu nổi. Khi đi làm trở lại, tôi đã biết mình phải cư xử ra sao với những sản phụ của mình.

Phong bì

Năm 1980, tôi không đủ điểm chuẩn vào ngôi trường nổi tiếng của thành phố. Tôi dư sức học một trường khác gần nhà, thuận đường nhưng tôi cứ khao khát được bước chân vào ngôi trường ấy. Đó là điều không thể vì tôi thiếu những hai điểm rưỡi, lại không thuộc diện ưu tiên. Ba tôi thấy con buồn nên cũng nẫu ruột, gặp ai cũng than thở. May sao hôm đó gặp chú Hai Binh, chú tuy không có việc làm ổn định nhưng quen biết nhiều, giao tiếp rộng nên chuyện gì cũng có thể hứa giúp. Và rồi một ngày tôi thấy mẹ dấm dúi bán đôi bông mù u để dành mấy mươi năm, đưa cho ba tôi cái phong bì nho nhỏ để ba dẫn tôi gặp thầy hiệu trưởng. Và tôi được nhận vào học thật, dẫu thiếu đến hai điểm rưỡi.

Nhiều năm trôi qua, tôi muốn biết ba đã mua hai điểm rưỡi ấy của tôi bao nhiêu tiền nhưng ba bảo con nít chỉ cần lo học là đủ, không phải quan tâm đến chuyện tiền bạc làm gì. Tôi cứ phân vân không biết trong phong bì thường người ta bỏ bao nhiêu tiền mà mọi chuyện lại êm xuôi như thuyền trôi theo dòng nước.

Năm 1989, tôi tốt nghiệp đại học và đi làm tại công ty C. Lần đầu tiên tôi đã nhận được cái phong bì. Họ giấu trong tập hồ sơ, vừa đủ kín để người ngoài không thấy nhưng vẫn hở hở để tôi nhận ra. Tôi toát mồ hôi vì sợ, đẩy vội cả xấp hồ sơ trả ra ngoài, miệng run rẩy lắp bắp bảo:

- Tôi không dám nhận đâu, bác xem lại hồ sơ đi.

Người đó rất ngạc nhiên, lấy lại phong bì và tôi vẫn giải quyết hồ sơ cho họ một cách nhanh chóng. Thật tình là tôi cũng không biết trong đó có bao nhiêu tiền mà chỉ hết sức lo lắng vì sợ bị bắt quả tang về tội tham nhũng. Sau đó ít lâu, tôi lại được gửi những phong bì như thế. Tôi vẫn tiếp tục từ chối, nhưng chị bạn làm cùng bảo:

- Người ta cho thì em cứ nhận. Mình giúp việc cho họ nhanh, họ có tiền bồi dưỡng cho mình là hợp lý. Mình đâu có bắt ép họ đâu mà sợ tội.

Từ ngày nghe chị nói, tự nhiên tôi tò mò không biết họ để trong đó bao nhiêu tiền. Rồi có một lần tôi mở hé hé ra xem, toàn giấy bạc lớn. Tự nhiên khi biết số tiền lẽ ra mình có nhưng đã trả lại, tôi lại thấy tiếc tiếc. Giá như có nó, tôi sẽ sắm những bộ váy áo đắt tiền, mua mỹ phẩm... Lấy của họ có ít tiền cho họ vui vẻ mà mình thì được lợi, tốt quá chứ sao.

Từ ngày chịu nhận phong bì, tôi thấy cuộc sống thư thả hơn vì được cải thiện. Nhưng rồi nhu cầu ngày một tăng. Từ chiếc xe đạp tôi đã mong có chiếc xe Cub, lên Dream, rồi Spacy. Từ chiếc quạt máy đã lên máy lạnh... Nhưng nếu cứ làm việc bình thường thì lấy ai cho phong bì. Tôi phải làm khó họ, nhũng nhiễu họ. Công việc của tôi chỉ là một nhân viên tổ chức bình thường nhưng không thiếu thủ đoạn để vòi vĩnh. Công nhân tuyển mới dẫu đủ hồ sơ tôi vẫn làm khó, chê họ viết lý lịch không rõ ràng, bắt về làm lại. Hồ sơ trả tới trả lui vài ba lần thì cũng mất cả tháng, tôi lại bảo hết hạn giấy khám sức khỏe... Thế là họ thấy khó khăn, nản chí, gửi gắm dấm dúi tôi cái phong bì để hồ sơ đi trót lọt hơn.

Rồi thì những người làm thủ tục hưu trí. Ngày xưa Đảng gọi, người ta vác balô lên đường ngay, đâu cần ai xác nhận gì, bây giờ muốn tính thời gian công tác để nghỉ hưu tôi lại đòi phải có giấy tờ để xác minh. Việc cũ năm xưa xa xôi quá rồi, kẻ mất người còn lưu lạc không biết nơi đâu, muốn xác nhận rõ ràng đâu có dễ dàng gì... Dẫu rằng chế độ chính sách có những qui định cụ thể để xử lý những trường hợp đó nhưng tôi lờ đi, không hướng dẫn cho người ta. Thế là người ta lại phải phong bì cho tôi... số tiền tôi được bồi dưỡng tỉ lệ thuận với những lần tôi bị chửi. Nhưng đã trót theo lao, tôi như miễn nhiễm trước ánh mắt thù ghét của họ. Lòng tham vốn là cái túi không đáy, tôi tiếp tục dấn sâu vào con đường tha hóa kiểu "ai sao mình vậy".

Việc tham nhũng bị lộ. Cái giá phải trả quá đắt, mất danh dự, tiền bạc và bị sa thải. Tôi cam phận sống cho qua hết tháng ngày. Thế rồi mới đây, một hôm tự dưng con tôi tặng cho tôi một chiếc máy nghe nhạc. Con tôi chỉ mới tốt nghiệp đại học, đang làm việc tập sự tại một cơ quan hành chính, lương chẳng có bao nhiêu. Tôi hỏi tiền đâu ra, nó nói giúp người ta thì người ta tặng lại. Tôi thảng thốt bảo:

- Con ơi, từ chỗ nhận cái người ta tự nguyện đến chỗ ép người ta phải cho để mình nhận chẳng bao xa đâu con ạ. Hãy dừng lại đi con.

Cái phong bì quá mỏng nên ranh giới vượt qua nó cũng quá mong manh. Mong sao con tôi biết dừng chân trước khi quá muộn.

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2007

Answers

Answers given by elementary school age children to the following questions:

Why did God make mothers?
1. She's the only one who knows where the scotch tape is.
2. Mostly to clean the house.
3. To help us out of there when we were getting born.

How did God make mothers?
1. He used dirt, just like for the rest of us.
2. Magic plus super powers and a lot of stirring.
3. God made my Mom just the same like he made me. He just used bigger
parts.

What ingredients are mothers made of?
1. God makes mothers out of clouds and angel hair and everything nice in
the world and one dab of mean.
2. They had to get their start from men's bones. Then they mostly use
string, I think.

Why did God give you your mother and not some other Mom?
1. We're related.
2. God knew she likes me a lot more than other people's moms like me.

What kind of little girl was your Mom?
1. My Mom has always been my Mom and none of that other stuff.
2. I don't know because I wasn't there, but my guess would be pretty
bossy.
3 They say she used to be nice.

What did Mom need to know about dad before she married him?
1. His last name.
2. She had to know his background. Like is he a crook? Does he get drunk
on beer?
3. Does he make at least $800 a year? Did he say NO to drugs and YES to
chores?

Why did your Mom marry your dad?
1. My dad makes the best spaghetti in the world. And my Mom eats a lot
2. She got too old to do anything else with him.
3. My grandma says that Mom didn't have her thinking cap on.

Who's the boss at your house?
1. Mom doesn't want to be boss, but she has to because dad's such a goof
ball.
2. Mom. You can tell by room inspection. She sees the stuff under the
bed.
3. I guess Mom is, but only because she has a lot more to do than dad.

What's the difference between moms and dads?
1. Moms work at work & work at home, & dads just go to work at work.
2. Moms know how to talk to teachers without scaring them.
3. Dads are taller & stronger, but moms have all the real power 'cause
that's who you got to ask if you want to sleep over at your friend's.
Moms have magic, they make you feel better without medicine.

What does your Mom do in her spare time?
1. Mothers don't do spare time.
2. To hear her tell it, she pays bills all day long.

What would it take to make your Mom perfect?
1. On the inside she's already perfect. Outside, I think some kind of
plastic surgery.
2. Diet. You know, her hair. I'd diet, maybe blue.

If you could change one thing about your Mom, what would it be?
1. She has this weird thing about me keeping my room clean. I'd get rid
of that.
2. I'd make my Mom smarter. Then she would know it was my sister who
did
it and not me.
3. I would like for her to get rid of those invisible eyes on her back.
==============================
THE MOMMY TEST
I was out walking with my 4 year old daughter. She picked up
something off the ground and started to put it in her mouth. I took the
item away from her and I asked her not to do that.
"Why?" my daughter asked.
"Because it's been laying outside, you don't know where it's been,
it's dirty and probably has germs" I replied.
At this point, my daughter looked at me with total admiration and
asked, "Wow! How do you know all this stuff?"
"Uh," ...I was thinking quickly,"All moms know this stuff. It's on
the Mommy Test. You have to know it, or they don't let you be a Mommy."
We walked along in silence for 2 or 3 minutes, but she was
evidently pondering this new information.
"OH...I get it!" she beamed, "So if you don't pass the test you
have to be the daddy"
"Exactly" I replied back with a big smile on my face and joy in my
heart.

When you're finished laughing, send this to a Mom.
=====================
Too cute!
"Dear Lord," the preacher began with arms extended and a rapturous
look on his upturned face, "without you we are but dust..."
He would have continued, but at that moment one very obedient
little girl (who was listening carefully) leaned over to her mother and
asked quite audibly in her shrill little girl voice, "Mommy, WHAT is
butt dust?"
Church was pretty much over at that point...

WHAT MOST PEOPLE ARE THINKING WHEN THEY SAY "I LOVE YOU"

WHAT MOST PEOPLE ARE THINKING WHEN THEY SAY "I LOVE YOU"

"The person is thinking: Yeah, I really do love him. But I hope he showers at least once a day." Michelle, age 9

"Some lovers might be real nervous, so they are glad they finally got it out and said it and now they can go eat." Dick, age 7

HOW A PERSON LEARNS TO KISS
"You can have a big rehearsal with your Barbie and Ken dolls." Julia, age 7

"You learn it right on the spot when the gushy feelings get the best of you." Brian, age 7

"It might help to watch soap operas all day." Carin, age 9

WHEN IS IT OKAY TO KISS SOMEONE?

"When they're rich." Pam, age 7

"It's never okay to kiss a boy. They always slobber all over you.
That's why I stopped doing it." Tammy, age 10

"If it's your mother, you can kiss her any time. But if it's a new person, you have to ask permission." Roger, age 6

"I look at kissing like this: Kissing is fine if you like it, but it's a free country and nobody should be forced to do it."

HOW TO MAKE LOVE ENDURE

"Spend most of your time loving instead of going to work." Dick,age 7

"Don't forget your wife's name. That will mess up the love.
Erin, age 8

"Don't say you love somebody and then change your mind. Love isn't like picking what movie you want to watch." Natalie, age 9


CONFIDENTIAL OPINIONS ABOUT LOVE
"I'm in favor of love as long as it doesn't happen when 'Sponge Bob" is on television." Jill, age 6

"Love is foolish...but I still might try it some time."
Floyd,age 9

"Love will find you, even if you are trying to hide from it.
I've been trying to hide from it ever since I was five, but the girls keep finding me." Dave, age 8

"I'm not rushing into being in love. I'm finding fourth grade hard enough. Regina, age 10

THE PERSONAL QUALITIES YOU NEED TO BE A GOOD LOVER "Sensitivity don't hurt." Robbie, age 8

"One of you should know how to write a check. Because, even if you have tons of love, there is still going to be a lot of bills." Ava, age 8

SOME SUREFIRE WAYS TO MAKE A PERSON FALL IN LOVE WITH YOU "Tell them that you own a whole bunch of candy stores."
Del, age 6

"Shake your hips and hope for the best." Camille, age 9

"Yell out that you love them at the top of your lungs. And don't worry if their parents are right there." Manuel, age 8

"Don't do things like have smelly, green sneakers. You might get attention, but attention ain't the same thing as love."
Alonzo, age 9

"One way is to take the girl out to eat. Make sure it's something she likes to eat. French fries usually works for me."
Bart, age 9

HOW CAN YOU TELL IF TWO ADULTS EATING DINNER AT A RESTAURANT ARE IN LOVE?
"Just see if the man picks up the check. That's how you can tell if he's in love. Bobby, age 9

"Lovers will just be staring at each other and their food will get cold. Other people care more about the food." Bart, age 9

"Romantic adults usually are all dressed up, so if they are just wearing jeans it might mean they used to go out or they just broke up." Sarah,age 9

"See if the man has lipstick on his face." Sandra, age 7

"It's love if they order one of those desserts that are on fire.
They like to order those because it's just like how their hearts are--on fire." Christine, age 9

Chuyện Tấm Cám

Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, trong một gia đình nọ, có hai người con gái cùng cha khác mẹ. Tấm là con của bà vợ cả, Cám là con của bà vợ lẽ. Người cha mất rồi, mẹ Tấm cũng mất, nên Tấm phải ở cùng với dì ghẻ là mẹ của Cám.
- Tấmmmm!!!!!!!!! Tao đã cấm mày xào nấm với dấm rồi cơ maaaaaaaaà. Đầu mày có bị ấm không? Cẩn thận tao cho vài đấm.
- Tấmmmm!!!!!!!!! Mày hâm à, mày câm à. Sao mày đâm thủng cái mâm???
Hàng ngày, những lời đay nghiến, chửi bới Tấm xảy ra như cơm bữa, cho dù gì ghẻ đã đôi lần bị phê bình trước tổ dân phố vì vi phạm nếp sống văn minh gia đình văn hoá. Tấm làm gì cũng bị bà mắng, trong khi Cám cũng đâm thủng mâm lúc chơi đùa với Tấm thì lại được mẹ khen là văn võ song toàn.
Một ngày nọ, dì ghẻ bỗng thèm ăn tép xào khế. Bà liền gọi hai cô đến và rằng: “Hai con! Hai con hãy ra ngoài ao tắm rửa giặt giũ cho sạch, cho thơm. Nhân tiện lúc đi ngang qua đồng bắt cho mẹ ít tép. Đứa nào bắt được nhiều tép về đây thì ta thưởng cho yếm đỏ, tôm thì càng tốt” .
Hai cô vâng lời mẹ và chạy đi. Tấm chăm lam, chăm làm. Cô nhảy ào xuống đồng. Một tay cô mò từng con tép, bắt từng con tôm bỏ vào giỏ. Còn tay kia bứt từng con đỉa đang bám chặt vào đùi, nhìn trước ngó sau rồi vứt mạnh về phía Cám đang say giấc trên bờ.
Chẳng mấy chốc, giỏ tép đã đầy kín. Tấm cất tiếng gọi Cám đi về. Tỉnh dậy, Cám bỗng thấy hoảng sợ vô cùng khi nhìn thấy giỏ của mình trống rỗng. Như thế này thì mẹ sẽ đánh mất. Vừa mới hôm qua thôi, Cám còn chứng kiến cảnh mẹ mình đấm lia lịa vào mõm con chó becgie vì nó trót xơi trộm của bà củ khoai lang. Con chó dữ tợn là thế mà phải bỏ chạy, để lại bốn chiếc răng cửa ở bãi chiến trường. Nhớ đến cảnh đó, Cám bất giác đưa tay che lấy miệng mình...
Về đến nhà, dì ghẻ đon đả ra đón Cám và thưởng cho Cám cái yếm đỏ. Còn Tấm, cô khóc tấm tức rồi lủi thủi ra chiếc giếng sau nhà. Cô thấy cuộc đời sau lắm trái ngang. Cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức để bắt đầy giỏ tôm tép mang về cho mẹ ghẻ, vậy mà lúc lên bờ, cô đã cả tin khi nghe Cám nói: “Chị Tấm ơi chị Tấm. Đầu chị lấm chị ngụp cho sâu kẻo về mẹ mắng”. Rồi lừa lúc Tấm quay đi, Cám đã tráo bỏ giỏ rỗng của mình lấy giỏ đầy của Tấm rồi phi trâu một mạch về lĩnh yếm mới, bỏ lại đằng sau vài viên gạch do Tấm ném với theo.
“Thôi thì của đi thay người”, Tấm tặc lưỡi. Sau đó cô nhẹ nhàng thả con cá Bống trong giỏ xuống giếng. Con cá Bống này là của một người đàn ông lạ mặt tặng cho. Lúc ở ngoài đồng tép, đang nằm đập thùm thụp hai tay xuống đất vì uất ức, bất chợt ngẩng lên, Tấm bỗng thấy ông ta từ đâu xuất hiện. Ông tự giới thiệu mình là Bụt. Tấm nhớ rõ lắm vì cái tên này lần đầu tiên cô thấy có trên đời. Lúc đầu cô đã nghĩ thầm "Tên gì mà xâu tệ, sao không giới thiệu tên Việt hay Hảo đi cho đẹp???". Tuy nhiên, cô đã trở nên có cảm tình khi nghe ông nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao con khóc?”. Sau khi nghe Tấm kể lại mọi chuyện, ông Bụt mới cho Tấm con cá Bống này và dặn, mỗi khi cho Bống ăn cơm, hãy nhớ gọi: “Bống ơi Bống! Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người.” Dặn xong, ông bỏ chạy vì bị con chó becgie mà Tấm mang theo nhe bộ hàm thiếu bốn chiếc răng cửa ra dọa.
Kể từ ngày đó, mỗi lần sau bữa ăn, Tấm đều lén trút một bát cơm nóng hổi vào trong yếm và nhảy tưng tưng ra ngoài giếng để cho Bống. Những lúc như vậy, Tấm phải vừa nhảy vừa huýt gió để dì ghẻ và Cám khỏi nghi ngờ về hành động của mình. Tuy nhiên, hành động đó của Tấm đã không qua được con mắt tinh đời của dì ghẻ.
Phần 2
“Không điên! Không dở hơi! Không thần kinh! Vậy mà vừa ăn no xong lại nhảy chồm chồm như phải bỏng” – Dì ghẻ nghĩ thầm. “Rõ ràng là khuất tất rồi đây.”
Rồi mụ sai Cám rình Tấm mọi lúc, mọi nơi; ghi lại mọi diễn biến, việc làm thường ngày của Tấm. Cám ghi được tất, không bỏ sót bất kỳ một hành động nào, kể cả những câu chửi thầm Tấm dành cho hai mẹ con Cám mỗi khi nàng tủi phận. Và rồi Cám phát hiện ra chiếc giếng, nơi Tấm thường nhảy tưng tưng đến mỗi khi ăn cơm xong. Ngay sau đó, Cám về thưa với mẹ. Dì ghẻ uất lắm. Bà nghĩ Tấm mang cơm cho giai...
Ngay sáng hôm sau, lúc con gà còn chưa kịp cất tiếng gáy vì chiều hôm trước bị Cám đá vào cổ họng trong lúc tập võ, dì ghẻ đã gọi Tấm dậy: “Con ơi con ơi. Đi chăn trâu phải chăn đồng xa. Chớ chăn đồng gần, làng bắt mất trâu”. Tấm ức lắm. Nàng vừa làu bàu, vừa mắt nhắm mắt mở nhảy lên lưng trâu. Làm sao mà không tức cho được, khi mới hai rưỡi sáng đã bị đánh thức, trong khi lịch ngủ thường ngày của nàng chỉ được bắt đầu vào lúc hai giờ mười lăm.
Tấm vừa đi khuất, dì ghẻ và Cám vội chạy lại gần chiếc giếng. Từ đằng xa, hai mẹ con thi nhau nhặt gạch ném rào rào về phía đó. Chẳng biết họ đã ném bao nhiêu viên, chỉ biết rằng chiều hôm đó cả làng phải nghe chửi vì nhà hàng xóm bên cạnh tưởng mất trộm nguyên liệu.
Tối đến, như thường ngày, Tấm lại mang cơm ra cho Bống ăn...

“Bống ơi Bống! Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người.” Người ta nghe Tấm gọi mãi, gọi mãi. Và rồi tiếng Tấm rú vang khi chỉ thấy một cục máu nổi lên mặt nước. Tấm oà khóc. Kẻ nào đã hãm hại Bống? Kẻ nào đã đang tâm làm việc này? Và thế là tối hôm đó, lần thứ hai trong ngày, cả làng lại một lần nữa phải nghe chửi.
Bụt lại hiện lên và hỏi: “Vì sao con chửi?”. Sau khi nghe Tấm kể lại sự tình, Bụt mới bảo Tấm tìm xương Bống về cho vào bốn cái lọ và chôn vào bốn góc giường nơi Tấm nằm. Nghe lời Bụt, Tấm quay về nhà tìm xương Bống. Tìm mãi mà không thấy, Tấm lại khóc. Khóc mãi thì có một tiếng nói the thé vang lên “Cục ta cục tác, cho ta nắm thóc ta bới xương cho”. Ngẩng đầu lên, Tấm nhận ra con gà trống ngày nào, nay chất giọng đã hoàn toàn thay đổi vì di chứng của lần bị Cám đá vào cổ. Tấm ném thóc cho gà. Gà bới một lúc thì tìm thấy xương. Tấm nhặt lấy bỏ vào lọ và đem chôn dưới bốn chân giường nơi mình nằm...
Ít lâu sau, nhà vua mở hội. Mọi người dân trong kinh thành đều được mời tới dự bữa tiệc do vua chiêu đãi. Mẹ con Cám nghe tin dậy từ sáng sớm, chuẩn bị những bộ váy đẹp nhất, những đôi hài đẹp nhất, và đặc biệt là bỏ qua thói quen ăn sáng hàng ngày. Tấm cũng muốn đi lắm. Gì thì gì, ăn uống free, không đi cũng phí. Nhưng dì ghẻ lại không đồng ý. Bà nghĩ ra kế. Ban đầu, bà lấy một lon sữa ông Thọ tính phục vụ kế hoạch. Nhưng thấy không ăn thua, bà kiếm một hộp sữa Cô gái Hà Lan loại 3kg, xúc đầy thóc, đầy gạo, sau đó đem đổ tất vào thùng và bảo Cám quay cho chúng trộn lẫn. Sau đó bà bắt Tấm nhặt thóc gạo riêng ra, xong thì mới cho đi hội. Tấm uất lắm. Cô muốn bóp cổ Cám cho hả giận. Nhưng khi thấy Cám đang nằm thở phì phò vì chóng mặt, lòng nhân từ đã khiến Tấm gạt phắt tư tưởng tội lỗi...
Phần 3
Mẹ con Cám đi rồi, Tấm bắt tay ngay vào công việc. Nhưng nhặt mãi, nhặt mãi mà vẫn không hết, Tấm lại khóc. Bụt hiện lên và hỏi: “Làm sao con khóc?”, và rồi khi biết rõ câu chuyện, Bụt mới cười mà rằng: “Xời, tưởng gì, chuyện nhỏ. Ta sẽ cho chim của ta đến giúp con”.
Ngay lập tức, chim của Bụt bay đến, sà vào thùng thóc. Tấm thích chí lắm. Có trong mơ cô cũng chẳng hình dung ra nổi, Bụt cho chim nhặt thóc giúp mình. Tiện thể, Tấm bê cả thùng hạt dẻ, nhờ chim bóc vỏ hộ...
Trong chốc lát, mọi việc đã xong xuôi. Tấm hớn hở vì sắp được đi trảy hội. Nhưng khi nhìn mình trong gương, Tấm lại khóc. Bộ váy yếm duy nhất dì ghẻ cho cô mặc từ ngày này qua ngày khác, từ mùa đông sang mùa hè, giờ chẳng khác gì bikini hai mảnh. Và đôi guốc cao gót, giờ trông y hệt đôi guốc mộc. Tấm khóc to lắm. Một phần vì cô tủi, và phần nhiều cốt để cho Bụt nghe thấy.
Và Bụt đã nghe thấy thật. Làm Bụt như làm dâu trăm họ, thấy có tiếng khóc ở đâu là phải xuất hiện nơi đó, trừ nhà hộ sinh. Bụt đến chỗ Tấm, và cố gắng cất giọng ngọt ngào: "Lại chuyện gì nữa đây???". Sau khi nghe Tấm kể lể sự tình, Bụt mới bảo Tấm: "Con đào những cái lọ đã chôn ngày trước lên, thì muốn quần áo đẹp thế nào cũng có, toàn Versace không hà". Nói xong, Bụt biến mất luôn. Kể từ đó, không ai còn thấy Bụt nữa xuất hiện lần nào nữa trên giang hồ và nghe đâu, ông đã nằng nặc xin chuyển công tác...
Nghe lời Bụt, Tấm đào tung cả ngôi nhà vì chẳng nhớ lần trước đã chôn lọ ở đâu. Cuối cùng, cô cũng đã tìm thấy chúng. Nào thì áo, nào thì quần, nào thì giày, và còn cả một con ngựa. Tấm đóng bộ gọn gàng, nhảy lên lưng ngựa và phi thẳng đến nơi trảy hội. Lúc đi ngang qua cầu, táy máy thế nào, Tấm rơi một chiếc giày xuống hồ trúng ngay đầu vị vua trẻ đang ngồi câu cá ở dưới đó. Vua liền ngóc đầu lên chửi với theo "Mẹ đứa nào ném giầy vào đầu ông" . Tấm sợ rằng sẽ đến muộn giờ trẩy hội nên Tấm mặc kệ và không quên vứt lại câu chửi thề về phía vị Vua trẻ đó "Sư cha đứa nào chửi bà", nhảy lên lưng ngựa và tiếp tục thúc ngựa phi nước đại.
Đến nơi, đúng lúc nhà vua đang mở cuộc thi kén vợ. Ai ướm vừa chiếc giày mà vua mang ra, người đó sẽ là vợ của vua. Điều lệ cực kỳ đơn giản, dễ chơi, dễ trúng thưởng nên ai cũng muốn thử vận may, trong đó có cả mẹ con nhà Cám. Vậy mà lạ thay, chẳng ai ướm vừa. Người ít nhất cũng rộng ngót một size. Tấm len lỏi chen vào. Cô nhận ngay ra giày của mình. Làm sao mà không nhận ra chiếc giày quá khổ. Tấm ngạc nhiên lắm. Trong khi đó nhà Vua thầm nghĩ "Ông mà bắt được mày thì mày biết tay ông". Tấm bèn xin ướm thử và vừa khít. Nàng trở thành vợ của nhà vua từ đó. Chẳng ai biết được vị vua trẻ đó đang toan tính điều gì chỉ thấy chàng ta nhếch mép cười mỉm trông vẻ rất gian xảo.
Tấm và vua kẻ tám lạng người nửa cân, hai người suốt ngày cãi nhau chí chóe chẳng ai chịu nhường ai, nhà vua ra sức hành hạ tấm thân ngọc ngà của tấm, nào là làm bia cho vua tập bắn, nào là làm bao cát cho vua tập oánh quyền... Tấm cũng chẳng vừa, Tấm bắt ruồi muỗi bỏ vào mồm vua lúc vua ngủ gật.... Chính vì thế mà cả hai người rất tâm đầu ý hợp, nhà vua thật sự rất sung sướng khi đã tìm được một ý trung nhân theo mong muốn của mình.
Thấm thoắt đã đến ngày giỗ bố, Tấm xin phép vua cho nàng trở về nhà. Vừa đến nơi, Tấm đã bị dì ghẻ bắt trèo cau hái quả. Nàng bực mình lắm. Dù gì thì cũng đường đường là chánh cung hoàng hậu, vậy mà phải trèo cây cau. Nhưng rồi nghĩ đến nghĩa vụ làm con, nàng làu bàu vài câu rồi nghe theo lời của mẹ ghẻ, trèo lên cây và không quên cắp nách đôi giày đã đi vào lịch sử.
Lại nói về mẹ con Cám, khi thấy Tấm đã ở chót vót trên ngọn cây, cả hai liền cầm rìu chạy ra mà mắm môi mắm lợi chặt gốc. Cây đổ ụp xuống ao khiến Tấm rơi xuống nước. Cho chắc ăn, mẹ con Cám gí điện xuống nước cho Tấm chết hẳn. Báo hại mấy trai làng đang tắm cách đó không xa cũng bị một phen điện giật. Thấy Tấm đã chết hẳn, Cám mới lấy quần áo của Tấm và mặc vào người rồi đi thẳng vào cung.
Tấm chết đi hoá thành chim vàng anh. Nàng muốn bay vào cung lắm. Nàng muốn được nhìn thấy nhà vua hàng ngày. Nhưng nàng không dám. Không chỉ riêng nàng, tất cả loài chim trong vùng chỉ nghe đến tên nhà vua là đều bay mất dép. Chả là nhà vua đang tập bắn chim. Con vật xấu số nhất bị vua bắn chết mới chỉ cách đây mấy ngày bằng cả một băng AK. Nàng chỉ dám đến bên vua mỗi khi đêm về và hót cho vua nghe những điệu nhạc mà chính nàng cũng không thể hót lại được lần thứ hai. Thấy con chim lạ cứ quấn quít bên mình, một hôm vua hỏi: “Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh chui vào ống quần”. Nghe vậy, vàng anh bay vào ngay, và suýt chết ngạt trong đó...
Từ ngày có vàng anh, nhà vua quên cả Cám mỗi khi đêm về khiến Cám tức lắm. Nó bèn sai quân lính bắt chim, vặt sạch lông vứt ra vườn. Từ đám lông ấy mọc ra hai cây soan đào. Vua thấy đẹp, bỏ chơi chim chuyển sang chơi cây. Cám tức mình lại sai chặt sạch cây trong vườn và lấy gỗ đóng thành khung cửi. Niềm vui chẳng trọn vẹn. Hôm sau suýt nữa thì Cám bị truy tố vì tội lâm tặc.
Khung cửi hàng ngày phát ra tiếng kêu: “Kẽo cà kẽo kẹt, lấy tranh chồng chị, chị khoét mắt cho”. Điên tiết, Cám đốt thành tro và đem rải ra đường. Từ đám tro ấy lại mọc lên cây thị, và chỉ có duy nhất một quả...
Lại nói về nhà vua. Từ ngày Cám về cung, nhà vua cảm thấy có điều gì lạ lạ. Vua sinh buồn phiền, ngày ngày dạo chơi khắp nơi cho khuây khoả. Một hôm, khát nước, vua đi qua quán của bà già nọ. Vua kêu hai cốc trà đá. Bà cụ mời vua miếng trầu. Thấy miếng trầu ngon sao giống của hoàng hậu têm ngày trước, nhà vua mới gặng hỏi, đồng thời xin bà miếng nữa...
Thì ra một lần bà lão đi ngang qua cây thị, thấy có quả thị ngon, bà mới nói: “Thị ơi thị rụng bị bà, bà để bà ăn chứ bà không ngửi”. Gọi mãi, gọi mãi mà thị không rơi, bà mới dùng dép ném. Thấy quả thị đẹp, bà lão mang về nhà để ngắm hàng ngày. Nhưng kỳ lạ làm sao, từ ngày có thị, mỗi lần bà lão đi ra khỏi nhà, khi quay về, nhà cửa lại gọn gàng sạch sẽ, cơm nước đầy đủ. Bà ngạc nhiên lắm. Bà kể cho mọi người nghe, và sau đó phải giấu biệt thị vì ai cũng muốn mượn. Rồi một ngày bà giả vờ đi ra khỏi nhà rồi sau đó quay lại, bà thấy trong quả thị có một người con gái nết na, xinh đẹp bước ra. Bà mừng lắm, chạy vội lại xé tan vỏ thị. Từ đó Tấm ở lại với bà lão.
Khi vua hỏi, bà mới gọi Tấm ra. Hai vợ chồng nhận ra nhau, mừng mừng tủi tủi. Sau đó vua đưa Tấm về cung lại làm hoàng hậu.
Gặp Tấm, thấy nàng xinh đẹp hơn xưa, Cám mới hỏi: “Chị Tấm ơi, chị làm thế nào mà đẹp thế?”. Tấm mới sai đào một cái hố sâu, bảo Cám đứng dưới để Tấm giội nước sôi xuống. Cám vui lắm. Vậy là nó lại sắp được đẹp như Tấm rồi. Cám cười rạng rỡ và không quên dặn Tấm phải đun nước thật sôi giội cho sướng...
Cám chết, Tấm băm vằm xác Cám làm nghìn mảnh, nấu mắm rồi sai quân lính đóng chum dán nhãn Phú Quốc đem biếu dì ghẻ. Dì ghẻ đang ăn khen ngon, bỗng có con quạ đến kêu rằng: “Ngon gì mà ngon, mẹ ăn thịt con có còn xin miếng”. Dì ghẻ giật mình, nhìn xuống đáy chum thấy đầu của Cám. Mụ kêu to ba tiếng rồi lăn đùng ra chết. Tấm cũng suýt bị truy tố vì tội giết người cũng may mắn là có ô dù to nâng đỡ nên mới thoát nạn... Từ đó Tấm suốt ngày ở trong cung chẳng dám đi đâu sợ dân chúng chửi bới chê cười bởi chí ít gì thì Tấm cũng là đương kim hoàng hậu mà.

Đến bây giờ thực sự vẫn lăn tăn tại sao người ta lại dám nói Hiền như cô Tấm.

Ngôn ngữ xì tin

Hikhik acac kekeke
======================================
"...Sáng nay mình ngủ dậy và quyết định học kiểu chát internet của thanh niên Việt Nam.

Thứ nhất, mình quyết định thay chữ “ô” bằng chữ “u” – nhưng chỉ trong mụt số trường hợp đặc biệt thui! Như vậy lối viết của mình sẽ nhẹ hơn, dễ chịu hơn, thân thiện hơn…chắc các bạn hiểu ý của mình rùi!

Trong mụt số trường hợp khác, mình sẽ bỏ chữ “ô” hẳn ra. Nếu viết quá chuẩn thì văn của mình sẽ nặng nề, khiến cho người đọc thấy chán. Tức là phải sửa lun – mình không mún làm người khác bùn đâu!

Không phải riêng nguyên âm thui đâu mà cũng có nhiều phụ âm nên bỏ ra. Chữ “n” là mụt trong nhữg “nghi phạm” nổi bật nhất. Vâg, chữ ấy đôi khi rất phí – nhưg cũg có nhiều chữ phí khác nữa, chưa xog đâu!

Chữ “h” ở cuối mụt số từ nhìn rất khó chịu! Không phải mỗi mìn đâu mà còn rất nhiều bạn của mìn nữa cũg nói vậy – khó chịu mụt cách kin khủg! (Chữ “k” ở đầu mụt số từ khác lại còn khó chịu hơn nữa, mìn hôg chịu nổi)

Có ai đồg ý với mìn rằg 2 chữ “q” và “u” xấu lắm hôg? Chữ “w” đẹp hơn nhiều chứ! Nếu chát yahoo và có người viết 2 chữ ấy thì mìn sẽ nói lun: “Trùi ui, cái gì mà wê thế!” – để họ sẽ wen với wan điểm wần chúg của giới trẻ trog wốc.

Việc thay 2 chữ xấu bằg mụt chữ đẹp cũg rất lô-gíc đấy! Ví dụ, 2 chữ “ch” ở cúi mụt số từ nhìn rất rườm rà, làm hỏg cả câu lun! Túm lại, mìn cực kỳ hôg thík! Sút ngày “ch”, “ch”, “ch”, trùi ui, lík kík lắm, lại còn cũ rík nữa, thui thay bằg chữ “k” đi, để lối viết của mìn sẽ kík thík hơn!

Tiếg Việt cũg hay dùg chữ “gì”. Cái gì? Món gì? Phố gì? Chúa ui, chán wá đi mất! Hai chữ “g” và “i" đứg cạnh nhau nhìn rất “béo”! Trái lại, chữ “j” đứg ở mụt mìn nhìn rất “gầy”, rất “người mẫu”! Thui, yêu “chữ mẫu” đi, yêu chữ béo làm j???

Nói về tìn yêu, khi viết “anh yêu em” mụt số cô gái Việt Nam sẽ thấy xấu hổ, đặc biệt là nhữg ai hôg tự tin lắm về cảm xúc của bạn trai mìn. Các bạn gái ơi, hãy thay 2 chữ “ye” xấu xí bằg mỗi chữ “i" xin xắn đi! Viết “em iu anh” thì đỡ rủi ro hơn nhiều (hoặc cứ viết “iu an wá trời lun!” cho máu) – bạn trai nhận lời iu thì tốt, hôg iu thì cũg hôg sao cả, cứ bảo là nói đùa thui!

Way lại với chuyện nguyên âm, mìn hôg hiểu tại sao mụt số người vẫn cứ cho rằg chữ “ă” đẹp hơn chữ “e”!?? Kệ nhữg người đó chứ, họ kiêu lém, cổ hủ lém!

Nhưg hôg fải chữ “ê” lúc nào cũg đẹp. Câu “em không biết” chả có j hay cả. Trái lại, câu “em hôg bít j đâu” nghe dễ thươg lém! Các bạn hỉu hôg? Mìn fải cố gắg để nói nhẹ chứ, đặc bịt là với fái íu. Nói cứg wá với mụt cô mìn thík thì – chít!

Nè! Ai bảo 2 chữ “a” và “y” lúc nào cũg wan trọg? Ai bảo 2 chữ “ph” lúc nào cũg lúi cún? (Hôg fải mìn!) Fí thế! Ái bảo chữ “c” lúc nào cũg hay hơn chữ “k”? Có rất nhìu trườg hợp khác nữa mà fải thay chữ xấu bằg chữ đẹp, rất tiếk mìn hôg có đủ thời jan để jải thík hít!

Kác nguyên và fụ âm ở trên được jải wyít xog, mìn sẽ bắt đầu tập trug vào việc viết tắt (vt). Bh cg~ n` ng noi’ rg vt wá n` k tốt lém. Nhưg thui – vđề k fai la vt co’ tốt h k, vđề la fai vt ntn!!!

Rùi có lẽ mìn nin cho mụt chút ja vị SG vô! Cg~ n` ng HN, đặc bịt là ng trẻ, cho rg ng SG sốg 1 kách rất dzui dzẻ. Vậy chuyện thanh nin HN bắt chước thanh nin SG hôg dzô dzuyên tí j! Ở ngoài Bắc nè ai cg~ thík nói “1,2,3 dzô”!!! Thiệt nghen!

Chuyện “1,2,3 dzô” nhắc lại 1 đìu khác nữa: mún trở thành chatter VN thiệt thì lúi vít kủa mìn nên dc bày biện bởi nhiù kon số! Thay vì “chào” bạn, mìn sẽ “2” bạn thui! Thay vì chúc bạn ngủ ngon, mìn sẽ “g9” bạn thui! Và có ai hỏi số dt thì mìn sẽ trả lời ngay: 6677028!

Nhưg kon số hôg có tìn cảm. Bh làm tn để lối vít kủa mìn đầy tìn cảm nhỉ?? Hay là cho mụt số từ miêu tả tiếg khóc, tiếg kười vô nhỉ! Nhưg mìn nin chọn n~ từ j? Huhu, mìn hôg bít đâu! Hix hix, khó wé! Ukie, để ngày mai mìn sẽ trả lời mọi ng nghen! Hihi!!!

Dù sao ngun ngữ kũg hôg fản ánh đc kảm xúc kủa con ng bằg hìn ảnh, và hôg có hìn ảnh nào fản ánh kảm xúc kủa kon ng như mụt gươg mặt! hihi! Sao? Bạn hôg tin hà? Bạn k tin Mr. Joe tội nghiệp hả? Bùn kừi wá nhỉ! Mìn hôg nói dzối đâu nhá!

kÁc bẠn cÓ bÍt FíM sHiFt hÔg? MiN sẼ dZùNg kÁi Fím Áy đỂ tRaG tRí vĂn KủA MìN mỤt ChÚt. FảI LuN LuN Cố gẮg Để cHữ kỦa MìN đẸp HơN ChỮ KủA nG` kHáC cHứ! gỌi Là Sĩ dZiỆn ĐiẸn tỬ đẤy!! Hihi!!!!

bẬc cÚi CùG Là tHêM mÀu SắC DzÔ! cHữ hÔg mÀu nHư Xe kHô dẦu (hihi!!!) vÀ Ai cG~ BíT xE kHô dẦu hÔg cÓ jÁ tRị j đÂu!! Huhu!!! nHìN mỤt đOạN n` mÀu SắC NtN tHì hOa HíT cẢ MắT!!! ĐẹP dzà mAn LuN!

XoG! Bh MìN đà BíT cHáT ChÍt NhƯ 1 Ng Vịt cHíNh GúC rÙi! DzUi wÁ, tHíX LéM! NhƯg MìN VẫN hƠi Lo, hÔg BíT tƯơNg lAi kỦa nGuN nGữ TiẾg VịT tHâN iU kỦa MìN sẼ Là nTn? ThUi kỆ! bh Là TK21 rÙi, Lo j mÀ vỚ VỉN tHế! Kekekekekekekekekekekeke!!!!!...."

Children Hear Differently

1. A kindergarten pupil told his teacher he'd found a cat, but it was dead.
"How do you know that the cat was dead?" she asked her pupil.
"Because I pissed in its ear an d it didn't move," answered the child innocently.
"You did WHAT ? ! ?" the teacher exclaimed in surprise.
"You know," explained the boy, "I leaned over and went 'Pssst!' and it
didn't move."

2. A small boy is sent to bed by his father.
Five minutes later....."Da-ad...."
"What?"
"I'm thirsty. Can you bring drink of water?"
"No, You had your chance Lights out."
Five minutes later: "Da-aaaad....."
"WHAT?"
"I'm THIRSTY Can I have a drink of water??"
"I told you NO! If you ask again, I'll have to spank you!!"
Five minutes later......"Daaaa-aaaad....."
"WHAT!"
"When you come in to spank me, can you bring a drink of water?"

3. An exasperated mother, whose son was always getting into mischief,
finally asked him "How do you expect to get into Heaven?"
The boy thought it over and said, "Well, I'll run in and out and in and
out and keep slamming the door until St. Peter says, 'For Heaven's
sake, Dylan, come in or stay out!'"

4. One summer evening during a violent thunderstorm a mother was
tucking her son into bed. She was about to turn off the light when he asked with a
tremor in his voice, "Mommy, will you sleep with me tonight?
The mother smiled and gave him a reassuring hug. "I can't dear," she said.
"I have to sleep in Daddy's room."
A long silence was broken at last by his shaky little voice: "The big sissy."

5. It was that time, during the Sunday morning service, for the
children's sermon. All the children were invited to come forward.
One little girl was wearing a particularly pretty dress and, as she
sat down, the pastor leaned over and said, "That is a very pretty
dress. Is it your Easter Dress?"
The little girl replied, directly into the pastor's clip-on
microphone, "Yes, and my Mom says it's a bitch to iron."

6. When I was six months pregnant with my third child, my three
year old came into the room when I was just getting ready to get into the shower.
She said, "Mommy, you are getting fat!"
I replied, "Yes, honey, remember Mommy has a baby growing in her tummy."
"I know," she replied, but what's growing in your butt?"

7. A little boy was doing his math homework. He said to himself, "Two
plus five, that son of a bitch is seven. Three plus six, that son of a
bitch is nine...."
His mother heard what he was saying and gasped, "What are you doing?"
The little boy answered, "I'm doing my math homework, Mom."
"And this is how your teacher taught you to do it?" the mother asked.
"Yes," he answered.
Infuriated, the mother asked the teacher the next day, "What are you
teaching my son in math?"
The teacher replied, "Right now, we are learning addition."
The mother asked, "And are you teaching them to say two plus two, that son
of a bitch is four?"

After the teacher stopped laughing, she answered, "What I taught them
was, two plus two, THE SUM OF WHICH, is four."

8. One day the first grade teacher was reading the story of Chicken
Little to her class. She came to the part of the story where Chicken Little
tried to warn the farmer. She read, ".... and so Chicken Little went up
to the farmer and said, "The sky is falling, the sky is falling!"
The teacher paused then asked the class, "And what do you think that
farmer said?"
One little girl raised her hand and said, "I think he said: 'Holy Shit! A talking chicken!'"
The teacher was unable to teach for the next 10 minutes.

9. A certain little girl, when asked her name, would reply, "I'm Mr.. Sugarbrown's daughter."
Her mother told her this was wrong, she must say, "I'm Jane Sugarbrown."
The Vicar spoke to her in Sunday School, and said, "Aren't you Mr. Sugarbrown's daughter?"
She replied, "I thought I was, but mother says I'm not."

10. A little girl asked her mother, "Can I go outside and play with the boys?"
Her mother replied, "No, you can't play with the boys, they're too rough."
The little girl thought about it for a few moments and asked, "If I can find
a smooth one, can I play with him?"

11. A little girl goes to the barber shop with her father.
She stands next to the barber chair, while her dad gets his hair cut,
eating a snack cake The barber says to her, "Sweetheart, you're gonna get
hair on your Twinkie."
She says, "Yes, I know, and I'm gonna get boobs too."

George W. Bush's RESUME

RESUME
George W. Bush
The White House, USA


EDUCATION AND EXPERIENCE LAW ENFORCEMENT: I was arrested in Kennebunkport, Maine in 1976 for driving under the influence of alcohol. I pled guilty, paid a fine, and had my driver's license suspended for 30 days. My Texas driving record has been "lost" and is not available.

MILITARY: I joined the Texas Air National Guard and went AWOL. I refused to take a drug test or answer any questions about my drug use. By joining the Texas Air National Guard, I was able to avoid combat duty in Vietnam.

COLLEGE: I graduated from Yale University. I was a cheerleader.

PAST WORK EXPERIENCE:
I ran for U.S. Congress and lost.
I began my career in the oil business in Midland, Texas in 1975. I bought an oil company, but couldn't find any oil in Texas. The company went bankrupt shortly after I sold all my stock.
I bought the Texas Rangers baseball team in a sweetheart deal that took land using taxpayer money.
With the help of my father and our right-wing friends in the oil industry (including Enron CEO Ken Lay), I was elected Governor of Texas.

ACCOMPLISHMENTS AS GOVERNOR:
I changed Texas pollution laws to favor power and oil companies, making Texas the most polluted state in the Union.
During my tenure, Houston replaced Los Angeles as the most smog-ridden city in America.
I cut taxes and bankrupted the Texas treasury to the tune of billions in borrowed money.
I set the record for the most executions by any Governor in American history.
With the help of my brother, the Governor of Florida, and my father's appointments to the Supreme Court, I became President after losing by over 500,000 votes.

ACCOMPLISHMENTS AS PRESIDENT:
I invaded and occupied two countries at a continuing cost of over one billion dollars per week.
I spent the U.S. surplus and effectively bankrupted the U.S. Treasury.
I shattered the record for the largest annual deficit in U.S. history.
I set an economic record for most private bankruptcies filed in any 12-month period.
I set the all-time record for the biggest drop in the history of the U.S. stock market.
I am the first president in U.S. history to enter office with a criminal record.
I set the the all-time record for most days on vacation in any one year period.
After taking-off the entire month of August, I presided over the worst security failure in U.S.history.
I am supporting development of a nuclear "Tactical Bunker Buster," a WMD.
In my State Of The Union Address, I lied about our reasons for attacking Iraq, then blamed the lies on our British friends.
I set the record for most campaign fund-raising trips by a U.S. president.
In my first year in office over 2-million Americans lost their jobs and that trend continues every month.
I set the all-time record for most foreclosures in a 12-month period.
I appointed more convicted criminals to administration than any president in U.S. history.
I set the record for least amount of press conferences than any president since the advent of television.
I presided over the biggest energy crisis in U.S. history and refused to intervene when corruption involving the oil industry was revealed.
I presided over the highest gasoline prices in U.S. history.
I have cut health care benefits for war veterans and support a cut in duty benefits for active duty troops and their families -- in war time.
I have set the all-time record for most people worldwide to simultaneously protest me in public venues (15 million people) shattering the record for protest against any person in the history of mankind.
I've broken more international treaties than any president in U.S. history.
I'm proud that the members of my cabinet are the richest of any administration in U.S. history. My "poorest millionaire," Condoleeza Rice, has a Chevron oil tanker named after her.
I am the first president in U.S. history to order an unprovoked, pre-emptive attack and the military occupation of a sovereign nation. I did so against the will of the United Nations, the majority of U.S. citizens, and the world community.
I created the Ministry of Homeland Security, the largest bureaucracy in the history of the United States government .
I am the first president in U.S. history to have the United Nations remove the U.S. from the Human Rights Commission.
I withdrew the U.S. from the World Court of Law.
I refused to allow inspectors access to U.S. prisoners of war" detainees) and thereby have refused to abide by the Geneva Convention.
I am the first president in history to refuse United Nations election inspectors (during the 2002 U.S. election).
I am the all-time U.S. and world record-holder for receiving the most corporate campaign donations.
My largest lifetime campaign contributor, and one of my best friends, Kenneth Lay, presided over the largest corporate bankruptcy fraud in U.S. history. My political party used the Enron private jets and corporate attorneys to assure my success with the U.S. Supreme Court during my election decision. I have protected my friends at Enron and Halliburton against investigation or prosecution.
More time and money was spent investigating the Monica Lewinsky affair than has been spent investigating one of the biggest corporate ripoffs in history.
I garnered the most sympathy for the U.S. after the World Trade Center attacks and less than a year later made the U.S. the most hated country in the world, the largest failure of diplomacy in world history.
I am first president in history to have a majority of Europeans (71%) view my presidency as the biggest threat to world peace and security.
I changed the U.S. policy to allow convicted criminals to be awarded government contracts.
I have so far failed to fulfill my pledge to bring Osama Bin Laden and Saddam Hussein to justice.

RECORDS AND REFERENCES:
All records of my tenure as Governor of Texas are now in my father's library, sealed, and unavailable for public view.
All records of SEC investigations into my insider trading and my bankrupt companies are sealed in secrecy and unavailable for public view.
All records or minutes from meetings that I, or my Vice-President, attended regarding public energy policy are sealed in secrecy and unavailable for public review.

Please consider my experience when voting in 2004 - Send this to every voter you know.

Một số tuyệt chiêu tự tử

Lời mở đầu:

Cứ là con người thì ai cũng muốn mình được sống , được hít thở trọn vẹn cái khí trời , cho đến 1 ngày quy lai tiên tổ bằng ánh mắt mờ chậm dần đều của tuổi già . Như vậy là chết hạnh phúc , chết trọn vẹn , kết thúc cuộc đời bằng nụ cười chiến thắng ... chiến thắng cuộc sống .

Nhưng vì 1 lí do nào đó mà cuộc sống kết thúc sớm hơn tưởng tượng , không nói đến hiểm hoạ , tai nạn , hoặc bệnh tật tai ương ... Tớ đang muốn nói đến cái chết chủ động ! Cái chết mà con người ta đã viết xong di chúc và tự cầm kéo cắt đứt sợi dây vấn vương tơ trần của bản thân ... Đó chính là tự tử (giải nghĩa : tự là tự động , tử là chết ... tự tử là tự động chết , hay còn gọi là chết tự động !) . Lí do à !

- Vợ đấm chồng , chồng không chịu được bạo lực gia đình , nhục nhã , phẫn uất quá mà tự tử.

- Con người sống thực vật , không muốn làm khổ gia đình ---> tự tử .

- Thanh niên nam yêu 1 chị nhiều tuổi hơn ... bị gia đình cấm cản ---> tự tử , hoặc bị chị từ chối ---> tự tử luôn

- Con cái hỗn hào , bị bố mẹ trách mắng ---> tự tử

- Chán sống , cảm thấy cuộc đời vô vị , bị chèn ép , bon chen ... stress nặng ...---> tự tử .

Trên thị trường hiện nay cũng xuất hiện lắm kiểu tự tử rất cải lương tuồng chèo mà xã hội không kịp can thiệp :

- Chát với nhau , rủ nhau tự tử cho vui --- > thế là tự tử .


- Đi chơi làm rơi mất tiền , 50.000 --- > về nhà tự tử .

- Ngưòi yêu không cho hôn -- > tự tử .

Với 1 luận điểm chung , Họ cho rằng , chết là hết , chết là không phải nghĩ , không phải vấn vương , quyến luyến ... họ muốn quên nhưng không quên được , họ tìm đến cái chết . Theo họ đó là cách giải thoát tốt nhất , dù là hơi tiêu cực nhưng họ lại không phải đón nhận hậu quả , hay bất cứ một hệ luỵ về sau ... vì họ đã ở cõi mây và gió vĩnh hằng .

Sau đây , Tớ xin đem lại cho các bạn đọc 1 số cách tự tử cơ bản , các bạn có thể tham khảo để khi cần có thể tìm cho mình cách tự tử hiệu quả nhất , đẹp mắt nhất và ít tốn kém nhất

Cách 1 : UỐNG THUỐC NGỦ

Đặc điểm : Phải nói đây chính là cách tự tử nhẹ nhàng nhất , đàng hoàng nhất và cũng khá hữu hiệu , khả năng thành công lên đến 90 % ... được mọi lứa t ưa chuộng bất kể tuôit tác , giới tính tôn giáo ... Thường được phái yếu áp dụng do tránh cảm giác sợ đau và sợ chết .

Vì là chết trong khi ngủ , ngủ không dậy nữa ... nên nó cũng êm đềm như 1 giấc ngủ ngon để sang thế giới bên kia vậy, ngoài thuốc ngủ ra , có rất nhiều thứ thuốc đặc chủng khác có tác dụng giống như thuốc ngủ khi sử dụng liều cao , không theo hướng dẫn .

Cách thực hiện :

- Chạy ra hiệu thuốc , dốc hết ví ra mà mua hết thuốc ngủ , Thiếu thì đi quán khác ... tầm 150 vỉ là đẹp . Nếu bị hỏi han có thể trả lời :

Cháu mua về để tặng noel bạn bè .

- Sau đó , chui vào fòng khoá trái cửa , cách này mà để bị phát hiện lần đầu là lần sau khó sử dụng tiếp được ... Tốt nhất là thuê fòng trong khách sạn mà tự tử cho nó lịch sự , lại vừa được lên báo .

- Tiếp theo đun lấy 5lít nước sôi , đừng lấy nước lã không lại ỉa chạy , bất tiện lúc khám nghiệm tử thi . Uống cho bằng hết 150 vỉ thuốc mang về ... Buồn ngủ giữa chừng cũng phải uống hết trước khi ngủ .

Nếu không bị phát hiện thì như thế là chết rồi đấy , nhanh gọn nhẹ , tiện lợi .

Cách 2 : NHẢY SÔNG ,NHẢY CẦU

Đặc điểm : Cách này là cách chết vì nước ... Nước sẽ chui vào mồm vào miệng vào mũi vào rốn ... Làm tắc đường hô hấp , Đếch thở được ... Thế là đie.

Cách này đặc biệt không dành cho những người sợ chết , Vì bảo con người ta nhảy từ trên cầu cao 1km xuống nước thì ít thằng nào dám làm .

Cũng không dành cho những người biết bơi , Vì khi đang ngắc ngoải , giã gạo , thôi thúc sự sống sẽ làm người ta bơi vào bờ như 1 chiếc xuồng máy ... có khi bơi được với vận tốc 200kmh .

Cách thực hiện :

- Tìm lấy con sông , hay hồ nào đó sâu sâu , vì nông thì khó mà chết được ... Tốt nhất là ngập đầu nguời cao 3m ... tránh sử dụng sông hồ gần nhà ... Không người quen đi ngang qua , nhìn thấy vớt lên lại khổ .

- Nhớ mặc thật nhiều quần áo và nhảy xuống , vì để cho nó nặng người dễ chìm , nhanh chết . Và để cho người ta khó cứu hơn , chứ trần truồng mà nhảy xuống , nhất là con gái thì Con trai nó máu nhảy xuống cứu lắm ... Không chết được đâu , vớt lên còn bị xoa bóp , hô hấp nhân tạo ... Khổ hơn chết .

- Người nào béo thì không nói làm gì ... nhưng ai gầy , muốn chết nhanh thì buộc cổ vào hòn đá nào đó , quẳng xuống sông ... Có muốn trồi lên cũng chẳng được .

Thế là chết rồi đấy , sướng nhé.

lưu ý :

Cách này không được ưa chuộng lắm , vì sau khi vớt xác trông rất xấu xí và hãi hùng , người trương nước như con hà mã , mắt lồi ra ngoài , những ai muốn xác của mình xinh xẻo đẹp đẽ để cho vào quan tài cho nó đẹp thì không nên dùng.

Cách 3 : TREO CỔ TỰ TỬ

Đặc điểm :

Đây cũng là 1 cách chết vì nghẹt thở , nhưng nghẹt thở vì dụng cụ và vì tác động .

Là 1 trong những cách tự tử được UNESCO bầu chọn là dễ nhát ma và doạ nạt thiên hạ nhất . CÒn gì sợ hơn là thấy 1 cái xác treo lủng lẳng trên trần nhà .

Cách tự tử này cũng không làm hại đến thân thể nhiều lắm , chỉ có 1 vết hằn sâu nơi cổ ... và làm bộ mặt tím ngắt như cà pháo . Tránh trường hợp treo cổ đứt đầu như bên Irắc .

Cách thực hiện :

- Địa điểm không bó hẹp như uống thuốc ngủ và nhảy sông ... Chỉ cần tìm 1 nơi vắng vẻ bất kì , không người qua lại ... Và tất nhiên phải có 1 vật chắc cách mặt đất ...để còn ném dây lên .

- Tìm được rồi , thì ném dây lên vật chắc đó , có thể là 1 cành cây , xà ngang cột gôn bóng đá , hay quạt trần ... Nhớ là phải thật chắc ... Không rơi xuống đất thì lại là chết kiểu khác chứ không fải treo cổ nữa đâu .

- Dây dùng để treo cũng phải thật chắc , Dùng đồ quen thuộc để chết cho ngọt ... ! Có thể là thắt lưng da , khăn quàng đỏ , dây thừng buộc lợn ... cấm dùng chỉ . Để cho thêm phần ghê rợn thì trước lúc tắt thở cố thè cái lưỡi ra và trợn mắt lên ... cho nó kinh . '

- Thắt nút đúng vào ... không biết thắt nút thì nhờ ai thắt hộ cho ... rồi đem và mà treo cổ .

Cách 4 : CHẾT VÌ TAI NẠN GIAO THÔNG

Đặc điểm :

- Đương nhiên đây không phải là chết 1 cách may mắn và vô tình ...Mà là tai nạn có chủ định ... nên cũng quy vào là Tự tử .

- Đây là cách chết có phần hơi rồ dại, nhưng ai mà phẫn uất quá không tự kiềm chế được bản thân thì hay dùng cách này ... Được cái nó chết cũng nhanh .

- Lưu ý nhỏ : Nếu chẳng may không chết ngay được thì sẽ quả là 1 đại hoạ cho thân chủ ... ! Gãy chân gãy tay gẫy cổ gãy chim ... nhưng không chết ... Tiếp tục sống thì không còn gì đau khổ bằng ... nhất là sống thực vật . May mắn cho những ai chết ngay trên đường đưa đi cấp cứu .

- Cách này được tạp chí Time đưa lên bìa báo trong tuần lễ hưởng ứng tự tử man rợ . Vì rất rùng rợn ... ai nhìn thấy là hết muốn xơi cơm ...! Bạn sẽ có thể nát bấy như cục thịt băm ... hoặc có thể thiếu cái đầu , thiếu mất khúc giữa hoặc ... bị người khác tới hốt óc cho lợn ăn .

-Hoặc có thể ra mẹ nó đường ray xe lửa đợi khi nào tàu nó đi qua cách khoảng 10 m thì chạy ra nằm lên đường ray---> đản bảo chất lượng Iso9000 luôn

Nhưng mà lưu ý nên tránh chỗ nào gần Ga vì khi đó tàu giảm tốc độ có khi nó phanh kịp.

Cách thực hiện :

- Cần phải tỉnh táo minh mẫn khi thực hiện ... Vì vậy , Hãy đợi đến lúc thật bình tĩnh rồi hãy làm, làm cốc cà phê , hoặc làm bát phở 24. Ăn vừa đủ , chớ ăn nhiều vì không khéo lúc chết phòi ruột ra thì xấu hổ lắm .

- Ăn xong chưa ? Ra đường cái , hoặc quốc lộ ... tìm lấy 1 cái xe to nhất và đang phóng nhanh nhất . Định hướng thật rõ lối đi và cách thức .

- Tiếp theo là chỉ việc phi cái đầu vào giữa ô tô , phải làm nhanh gọn , không tài xế nó giật mình , làm hỏng kế hoạch .

- Nếu thực hiện tốt thì sẽ không có cảm giác đau , chỉ đánh : Bép hoặc Nhoét 1 phát là hồn lìa khỏi xác ... dân tình xúm xít ...kế hoạch hoàn thành ...

- Có thể lăn xuống dưới bánh xe ô tô nếu như người không quá béo ... béo quá sợ lật ô tô mà vẫn không chết .

Lưu ý :

Cách này nếu ai còn nghĩ cho gia đình thì cũng nên làm , thân thể không toàn vẹn có khi sẽ được trả giá bằng khoản tiền thằng tài xế phải chi . Tất nhiên lúc đó phải làm như vô tình lao đầu vào ô tô ... chẳng may . Và người nhà sẽ ung dung nhận tiền đền bù thiệt mạng .

Cách này cũng rất nổi tiếng , được đồn thổi , mọi người chỉ trỏ ... lên báo ... thậm chí còn được chúng nó lấy năm sinh mà oánh đề.

CÁCH 5 : CHẾT VÌ ĐIỆN

Đặc điểm :

- Đây có lẽ là cách gian nan , trí óc và khó khăn nhất .

Rất ít người sử dụng , và nếu có thì toàn người có học ... hoặc muốn chết 1 cách lạ lẫm ... !

- Cách này với cả bị sét đánh cũng gần giống nhau , đều liên quan đến nguồn điện ... Nhưng tự tử bằng sét thì cực hiếm ...

- Cách này cũng ảnh hưởng nhiều đến xác ... Vì thường thì tóc sẽ cháy trụi , người sẽ đen thui ... và bốc mùi khét khét giống thịt chó thui . Xấu xí vô biên cương , thậm chí răng cũng đen luôn .

- Chết kiểu này là nhanh nổi tiếng nhất , của hiếm bao giờ cũng là của quý .

Cách thực hiện :

Khá phức tạp ... vì cũng không rõ và nắm chắc được là có chết hay không . Tuỳ thuộc vào nguồn điện dùng để tự tử .

- Nếu dí tay vào ổ điện chắc chắn không chết... tiền mất tật còn mang .

- Nên tìm lấy các ổ cao thế trên cột điện , có hình đầu lâu xương chéo ... Trèo lên đó ... Tìm mọi cách để dí tay vào nguồn điện ... bạn sẽ được toại nguyện , Yêu cầu là phải có học thì mới biết chỗ nào giật chỗ nào không giật ... !

- Lúc giật , chớ có rút tay ra ngoài ... Có chạm vào điện cho đến khi không biết gì nữa , Nếu rơi xuống đất , có thằng nào nó đến cứu thì chửi và đuổi nó đi ,đừng để nó lại gần , sờ tay vào người lại giật đùng đùng ... mắc công thêm tội giết người .

- Có thể công phu hơn bằng cách chết do sét đánh ... Khi nào trời mưa , trèo lên nóc nhà cao nhất của thành phố ... cầm thêm cái cột thu lôi , và giơ cao lên đầu ... Và chờ sét ... !!! Đó là cách hữu hiệu nhất .

Chứ trời mưa mà đứng cây cổ thụ thì tết mông cổ chẳng có sét ... lúc có thì chắc bạn cũng chẳng kiên nhẫn mà đứng ở đó nữa .

Cách 6: CHẾT NHẢY LẦU

Đặc điểm:

- cách này đòi hỏi người dùng cần có 1 sự dũng cảm nhất định. kô dùng cho người mẫn cảm với độ cao hoặc "kô có người đẩy "

- cách chết này có thể tạo nên 1 vụ khá nổi tiếng trên Dantri.com, bạn có thể câu giờ để nhà báo, audience đến xem đông đủ rồi mới nhảy, lúc đó ìnormation của bạn sẽ đầy đủ ở trang nhứt.

- Bển Hồng Kông và Nhật Bủn thịnh hành cách tự tử này, chết xác sẽ bẹp dúm, hoặc có tư thế rất "nghệ thuật"

- chết kiểu này, người dùng sẽ có 1 cảm giác thật "Yomost" trước khi "bẹp" 1 fát

- câu nói nổi bật đi kèm "nhảy nhanh, bay nhanh, chết cũng nhanh"

Cách thực hiện:

- các bạn có thể lên tầng thượng VinCom (tầm 27 thì phải), hoặc tầng thượng Daewo, Sofitel Plaza cũng đc, đừng chọn mấy tòa nhà thấp lùn như KS KimLiên hay nhà nào dưới 20 tầng, lúc đó nhảy thì kết quả ra random giống cách 4: chết vì tai nan giao thông

- cách này kô khó, chỉ cần lên đươc tầng thượng và nhảy, đối với các tòa nhà cao cao, người ta cần có thẻ để ra vào, lời khuyên ở đây là ăn mặc lịch sự, đi vào xin thẻ xuất nhập, ở cửa sau, cửa hầm mà đi lên .

- lúc nhảy, tôi khuyên bạn nên để cả giày(dép) mà nhảy, khi tiếp đất, sẽ có đủ hành trang, để lại trển, có thằng chỉa đc thì cũng tiếc

- nên đem theo 1 cái đài "cát sét", bật bài "glooming sunday" cho nó romance theo fong cách châu âu

Chúc các ấy chọn dc 1 cách phù hợp với mình ...